
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327474
Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.
i thật ra lại không để ý, chỉ gập lại quạt xếp trong tay, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, chắp tay nói với ta: “Diệp hiền đệ, nhiều ngày không gỗ, Vương mỗ rất mong nhớ.”
“Các ngươi đã từng gặp nhau?” Ca ca vừa nghe thấy lời này, sắc mặt chợt trầm xuống. Vương Huy Chi lại coi như không thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, miệng cười nói:
“Ta và Diệp hiền đệ đã quen biết từ lâu, cũng hợp ý lẫn nhau, còn từng vì một mình hắn mà đi dạy mấy ngày ở trường Ni Sơn. Chỉ tiếc sau đó Diệp hiền đệ lại có việc xuống núi, rời đi vội vàng, cho nên mới không thể không tách ra. Không nghĩ tới, hôm nay lại có duyên gặp lại, thật sự là làm tại hạ vui sướng không thôi.” Hắn nói xong ánh mắt nhìn khắp người ta, đột nhiên dừng ở bàn tay của ta đang bị ca ca nắm lấy, kinh ngạc nói: “Diệp hiền đệ, tay ngươi sao lại bị thương?”
Ta nghe vậy cũng cúi đầu nhìn, phát hiện móng tay bị gãy lúc rơi xuống núi giờ vẫn chưa mọc dài lại hoàn toàn, xung quanh cũng vì bị đá mài nên để lại vết sẹo. Vương Huy Chi vội vội vàng vàng muốn xem bàn tay của ta, lại bị ca ca ta dùng thân thể ngăn lại, ôn hòa nói: “Thương thế của em ta thì ta sẽ xử lý, không phiền huynh phải quan tâm.” Tiếp theo hắn lại quay đầu nhìn vết thương của ta, trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Huy Chi đang nóng lòng muốn kiểm tra tay ta xong, liền thay đổi chủ ý, mệnh lệnh:
“A Đường, nơi này không có chuyện của ngươi, trở về trường đọc sách đi.”
Không biết vì sao, khí thế trên người ca ca ta đột nhiên thay đổi, loại tình cảm yếu đuối chợt biến mất, rõ ràng vẫn là một tên tiểu bạch kiểm, vậy mà trên người không hiểu sao lại mang theo vài phần uy nghiêm, khiến cho người khác không khỏi có chút áp lực.
Xem ra lời đồn ở Thái Nguyên về người này không chuyện ác nào không làm, nam nữ không tha cũng không nhất định là giả, ta âm thầm nghĩ vậy. Đang định chạy về, lại nghe thấy Vương Huy Chi đột nhiên mở miệng: “Diệp huynh quá khách khí rồi, tiểu hiền đệ cũng đã đến đây, vì sao còn bắt phải đi chứ? Không bằng theo chúng ta đến phía trước, tiêu dao một phen, như thế nào?”
Sắc mặt của ta và ca ca cùng biến đổi, ca ca lập tức phủ quyết: “Đừng có làm loạn! A Đường là học sinh, sao có thể vô dụng như ta vào nơi đó lêu lổng? Huy Chi huynh đừng nói năng lung tung!” Ta cũng vội chắp tay cáo từ, tỏ vẻ ở trường còn có chuyện quan trọng phải làm, tiểu đệ xin phép về. Vương Huy Chi thấy ta muốn đi, có chút nóng nảy, không khỏi nôn nóng nói: “Diệp huynh! Ta tại sao nhớ rằng nhà ngươi vốn chỉ sinh được một nam một nữ, ngươi từ nơi nào nhảy ra một người em trai giống như đúc vậy!”
Ca ca nghe vậy động tác liền dừng lại, Vương Huy Chi nhân cơ hội này, túm ta không cho ra ngoài, lại đem ta kéo vào trong phòng. Ca ca chạy lại gạt tay hắn ra, gương mặt cau lại, cả giận nói: “Vương Huy Chi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì!”
Ta sắc mặt cũng không vui, nhìn chằm chằm Vương Huy Chi, dùng ánh mắt để bộc lộ sự bất mãn của ta. Người kia bị ta trừng động tác có chút mất tự nhiên, bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó khụ một tiếng nói: “Này, Diệp huynh…”
“Đừng có nói nhảm! Muốn nói cái gì thì nói thẳng ra, ngươi nói đi, ngươi định lấy cái gì để uy hiếp ta?” Ca ca nheo mắt lại, khí thế sắc bén, trên người hoàn toàn không thấy chút yếu đuối vô dụng nào của mấy ngày trước. Nhưng Vương Huy Chi cũng không bị khí thế của hắn chèn ép, hắn chỉ là lúc bị ta trừng thì có chút mất tự nhiên, sau đó lạnh nhạt tiếp tục uống trà, khoan thai mở miệng nói:
“Học trò tất nhiên là không muốn nói cái gì, chỉ là đối với thành viên trong nhà Diệp huynh có chút tò mò thôi. Nếu Diệp hiền đệ thật sự là em trai ngày, tất nhiên sẽ không để ý cùng chúng ta đi tiêu dao nơi son phấn kia, nhưng thấy Diệp huynh khẩn trương như vậy, không thể không khiến học trò hoài nghi, liệu có phải người trước mặt ta đây, chính là Diệp tiểu muội, đóng giả trai đến Hàng Châu chăng?”
“Nói hươu nói vượn! Muội muội của ta đang ở trong nhà, làm sao có thể đến đây! Vị này là Tam đệ của ta, cơ thể hắn từ nhỏ đã hay sinh bệnh, cho nên bên ngoài cũng không ai biết mà thôi. Huy Chi huynh đừng nên đa nghi.” Ca ca nói xong, dùng sức xiết chặt tay ta, ý bảo ta đừng lo lắng, ca ca sẽ lý luận với Vương Huy Chi đến cùng. Nhưng là lúc này, Vương Huy Chi cứ quyết không buông tha chủ đề này, càng hỏi kĩ hơn, ta cũng có thể nhìn ra được ca ca ta đọc sách không nhiều lắm, làm sao có thể nói lại được người học rộng biết nhiều như Vương Huy Chi. Một thoáng sau, mặt ca ca đã đỏ bừng, khiến ta thực sự nhìn không được nữa, nhíu mày đứng dậy nói: “Vương Huy Chi, không cần nói nữa, ta đi cùng các ngươi là được!”
Không phải chỉ là một cái lầu xanh thôi sao, đi vào đó thì sẽ làm sao chứ? Coi như là uống rượu hoa đi. Chính là qua việc này, ấn tượng tốt đẹp của ta đối với Vương Huy Chi giảm đi rất nhiều. Tuy rằng không biết vì sao hắn cứ cố ép ta đến Chẩm Hà lâu, nhưng khẳng định sẽ không phải có ý tốt. Ca ca ta thoạt nhìn phi thường ủ rũ, âm thầm lặng lẽ nói với ta: “A Đường, ca ca thực xin lỗi ngươi, để ngươi bị người khác nắm thóp. Ngươi nếu như đã không đ