Insane
Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325522

Bình chọn: 10.00/10/552 lượt.

đã rất có giá trị. Hiệu trưởng Chu muốn cải tiến một loại vật liệu dùng cho tên lửa, bọn anh đã tiến hành phân tích tính khả thi một năm nay, cũng đã làm ra vật liệu… Hiện tại chỉ còn bước thí nghiệm thực tiễn cuối cùng.”

Hóa ra là vật liệu tên lửa, chẳng trách hiệu trưởng Chu lại coi trọng đề tài này đến thế. Nhưng nếu đề tài quan trọng như vậy, tại sao hiệu trưởng Chu lại dùng tên Dương Lam Hàng để xin? Vì đánh giá cao anh, một lòng bồi dưỡng anh, muốn cho anh cơ hội một bước lên mây ư?

Nhớ tới những nếp nhăn càng ngày sâu giữa đôi lông mày của hiệu trưởng Chu, Lăng Lăng đã hiểu ra.

Làm một phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo của đại học T, hiệu trưởng Chu ngoài những công việc hành chính và xã giao rườm rà, còn phải chống đỡ cả một tổ đề tài khổng lồ. Phát triển đề tài, xin kinh phí, còn cả vấn đề dân sinh của thầy cô và sinh viên.

Tất cả đều đặt lên vai một ông già gần sáu mươi tuổi như ông.

Muốn xác định ông vất vả đến đâu, chỉ cần nhìn dáng người gầy nhỏ cùng những tơ máu đỏ hồng trong mắt ông là hiểu.

Cho nên, hiệu trưởng Chu cấp thiết cần một người có thể trở thành phụ tá đắc lực của ông, giúp ông chèo chống tổ đề tài. Thầy Chu quá chất phác, thầy Lưu dần nhắm tới con đường quản lý hành chính, còn những giáo viên trẻ tuổi khác khó lòng gánh vác nổi trọng trách. Vì vậy, hiệu trưởng Chu đem mọi hy vọng ký thác vào Dương Lam Hàng, mà Dương Lam Hàng cũng thực sự là một nhân tài chỉ có thể gặp mà không thể cầu trong giới khoa học, muốn phần cứng có phần cứng, muốn phần mềm có phần mềm, muốn năng lực có năng lực, muốn nhân phẩm có nhân phẩm… sau lưng còn có hậu phương.

Haiz! Chỉ tiếc Dương Lam Hàng yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân hơn, uổng công hiệu trưởng Chu một phen dụng tâm lương khổ.

Thấy Lăng Lăng không nói tiếng nào, Dương Lam Hàng bật đèn ngủ, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng sự kiên quyết trong mắt anh. “Lăng Lăng, ngày mai mình cùng đến khoa Vật liệu, mặc kệ người ta nói ra sao, anh không quan tâm cái gì hết.”

Giọng điệu anh vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho cô đường cự tuyệt.

Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh, cẩn thận đem hình dáng anh ghi tạc trong lòng. “Được rồi! Em nghe anh, dù thế nào em cũng sẽ không đi. Chờ dự án này được duyệt, anh muốn làm thế nào tùy anh.”

Hai hàng lông mày nhíu chặt của Dương Lam Hàng rốt cuộc cũng giãn ra, anh ôm cô vào lòng. “Tin tưởng anh, cái gì anh cũng đều có thể cho em!”

“…” Thứ cô muốn cho đến nay không nhiều, chỉ cần có anh là đủ rồi!

Tắt đèn, Lăng Lăng nhìn hình bóng anh trong đêm tối, chậm rãi áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng quanh người anh từ sau lưng.

Thực sự luyến tiếc nhiệt độ của anh, mùi hương của anh.



Một đêm không ngủ, lúc bầu trời xa xa mờ sáng, Lăng Lăng lưu luyến rời khỏi vòng ôm ấm áp, chân trần chạy vào phòng khách, cầm quần áo từ trên sô-pha mặc vào…

Cô giặt sạch áo sơ-mi, đồ lót, cả bít tất thay ra hôm qua cho anh.

Còn vì anh làm một phần ăn sáng thật đơn giản – ốp-la, bánh mì, sữa.

Cuối cùng Lăng Lăng viết lại một mảnh giấy cho anh:

__________________

Thầy Dương đáng kính:

Bữa sáng cho vào lò vi ba hâm nóng rồi hẵng ăn.

Dạ dày anh không tốt, không những chú ý ăn uống, còn càng phải chú ý giấc ngủ…

Anh yên tâm đi thành phố B nhé, em sẽ đợi anh về!

Kính thư

Lăng Lăng

___________________

Trước khi đi, Lăng Lăng nhìn chung quanh, rất muốn lần cuối giúp anh sắp xếp trong phòng một chút, nhưng lại phát hiện anh sạch sẽ quá mức, mỗi một thứ đồ đều có vị trí chuyên trách của riêng nó, không thể thay đổi. Cô còn định cố gắng tìm vài món đồ của mình để mang đi, giống như cảnh chia tay trên ti-vi, kéo theo va-li hành lý nặng trịch, giả vờ nhớ lại một vài kỷ niệm ngọt ngào, lặng lặng rời đi, thế nhưng… không có thứ nào như vậy thuộc về cô.

Cúi đầu nhìn chiếc lắc trên chân, trong lòng cô được an ủi rất nhiều, ít ra Dương Lam Hàng đã từng tặng cô một món quà.

Cô nhất định sẽ đeo chuỗi lắc chân này, cho đến tận lúc chết.

Cửa từ từ khép lại, Lăng Lăng nhìn lướt qua người đang ngủ say trong phòng một lần cuối, không biết anh đang mơ thấy gì, hai tay ôm chặt tấm chăn lụa trong lòng.

*****************

Lo lắng đề phòng, lén lén lút lút quay về phòng ngủ, Lăng Lăng cuối cùng thở ra nhẹ nhõm.

Đôi mắt thiếu ngủ khô mỏi, đầu óc mù mờ, nằm dài trên giường, nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.

Nằm đến khi cả người nhũn ra, dạ dày đau thắt, Lăng Lăng đứng lên định tìm ít đồ ăn mới nhận ra trong phòng ngủ của cô ngay cả nước đun sôi cũng là xa xỉ phẩm!

Cô muốn đi siêu thị mua vài thứ, chợt nhớ tới ánh mắt đầy lực xuyên thấu của các sinh viên, Lăng Lăng tình nguyện tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của dạ dày đau đớn.

Để dời đi cảm giác đau, Lăng Lăng chà chà bụi bám trên laptop. Bật máy tính, xem lại lần thứ n các file lưu nội dung chat mà cô trân quý.

Cẩn thận thưởng thức từng chữ từng câu, càng xem càng thấm.

Hơn tám giờ, Lăng Lăng đang cười ngây ngô trước file chat thì Dương Lam Hàng gọi điện.

“Alô!” Trên mặt cô vẫn duy trì một vẻ ngọt ngào, trong giọng nói cũng vậy.

Nhưng giọng điệu Dương Lam Hàng hơi lạnh lùng