Pair of Vintage Old School Fru
Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323455

Bình chọn: 10.00/10/345 lượt.

suy nghĩ này lại làm tôi mắc như gà mắc tóc. Tôi gượng gạo nuốt nốt thìa kem trong miệng, cười khan hai tiếng.

– À. Haha. Biệt danh, biệt danh ấy mà. Haha.

Hạnh Nhi không nói gì, chậm rãi nghiêng người sang bên phải, ngó ra sau lưng tôi, lần này mắt cô nàng dãn ra từng kilomet.

Tôi tò mò quay người lại.Cằm tôi rơi xuống đất đánh “Bộp” một tiếng.Sau lưng tôi, cậu bạn tên Đu Đủ mà tôi vừa nhắc tới đang nhìn tôi không chớp mắt, từng tia sét đánh ra từ mắt cậu ta, nảy lửa. Không kém phần rực rỡ, bên cạnh Đu Đủ là cậu bạn Tùng béo tay phải cầm miếng bánh bao, tay trái cầm lon C2, miệng ngậm bánh bao và đang trong tình trạng: ngừng – nhai.

– Đu Đủ? – Tiếng của Đu Đủ vang lên

– Ăn Đu Đủ không cần thìa? – Tiếng cậu Béo bên cạnh thì thào.

Mặt tôi xám ngoét.

Hít một hơi thật sâu, sửa soạn một khuôn mặt rực rỡ nhất, tôi giơ tay con thỏ ra chào hai người đằng sau.

– Hello. Ăn kem với bọn tớ không?

– Có muốn tớ trình diễn tiết mục “ăn đu đủ không cần thìa” cho xem không? – Đu Đủ từ tốn.

Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại giật mình sực nhớ ra, lắc đầu rối rít. Tôi nở nụ cười xán lạng nhất từ trước tới nay.

– Haha. Gì chứ. Tớ nói là muốn xem bao giờ nhỉ?

– Tưởng cậu muốn xem. Nếu muốn xem thì bảo tớ, tớ trình diễn cho mà xem. Thế nhé!

Rồi, Đu Đủ đùng đùng bỏ đi, trơ lại cậu Béo bên cạnh.

Tôi nuốt nước bọt đánh “ực”. Cất giọng yếu ớt hỏi cậu bạn Béo ú.

– Hey. Cậu ăn kem chứ Tùng?

– Đồ….đồ….đồ cà nhắc.

Nói đoạn, cậu ta chạy tót theo người phía trước.

Bài học đầu tiên : Không được phóng đại sự thật!Tôi đau khổ ê trề, quay lại với đối tác còn lại. Hạnh Nhi như người mới hoàn hồn, e dè nhìn tôi.

– Vụ này nghiêm trọng đây.

– Ừ. – Giọng tôi trầm xuống như mưa đá.

– Cái bạn Kiệt Luân mà cậu cứ gọi là Đu Đủ đó tớ xem qua thành tích học tập ở trường cũ rồi, đỉnh dã man luôn ý.

– Ừ – Tôi ỉu xìu, rồi sực nhớ ra Hoàng tử, tôi ôm tia hi vọng mong manh hỏi cô bạn bên cạnh – Thế Quang Anh, Quang Anh cậu ấy cũng học giỏi chứ?

Hạnh Nhi hơi giật mình sau phản ứng thái quá của tôi, cô nàng đưa một thìa kem lên miệng, từ tốn.

– Quang Anh à? Cái bạn ngồi cạnh tớ ấy nhỉ? Cậu CHƯƠNG 3: BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN. (4)bạn Hot boy mới của lớp…

– Ầy. Hạnh Nhi nói nhanh lên chứ…- Tôi chống tay lên cằm, mắt chớp chớp không ngừng.

– Cũng tạm được. – Hạnh Nhi đáp bằng một giọng đầy ẩn ý.

Chậc! Thật ra thì tôi cũng hơi hơi cảm thấy hụt hẫng……một tẹo. Đẹp trai? Rồi. Lạnh lùng? Rồi. Học giỏi? Suýt được rồi. Nhà giàu? Đúng. Nhà giàu. Còn tiêu chí này nữa là đủ cho mục tiêu của tôi rồi.

Tôi lân la.

– Hạnh Nhi có xem lí lịch của Quang Anh không?

– Cậu ta á? Mới chuyển trường nhưng ai cũng biết. Con trai hiệu trưởng mà. Mới du học bên nước ngoài về…….À, mà không. Bị đuổi về thì đúng hơn. – Hạnh Nhi phán một câu xanh rờn.

Tôi như người trong mộng bước ra, nghiêm túc gật đầu mà trong lòng thì…Happy quá đi.

Không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa, bắt đầu từ bây giờ, tôi xin long trọng tuyên bố: “Quang Anh, cậu ấy nhất định phải là của tôi.”

Mà Wait a minute.“ Quang Anh, nhất định tôi sẽ là của cậu ấy.” – Nghe câu này có vẻ hợp lí hơn. ( Cô tự tin quá đấy!)

– Linh Đan có vẻ quan tâm đến bạn Quang Anh nhỉ?

Nhìn khuôn mặt như vừa khám phá ra một bí mật mang tầm cỡ quốc gia của Hạnh Nhi, tôi nghiêm giọng, chậm rãi.

– Thì bạn bè trong lớp mà.

– Thật sao?

– Thật! – Tôi cương quyết gật đầu.

– Thật chứ?

– Thật! – Tôi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Như chợt hiểu ra ẩn ý sau câu hỏi của Hạnh Nhi, tôi nhướn mày, nở nụ cười bí ẩn.

– Bạn Tùng béo lớp mình cũng có vẻ đẹp trai ý nhỉ – Rồi liếc sang nhìn Hạnh Nhi, mặt cô nàng đỏ lên trông thấy, tôi thừa thắng xông lên – Có người thích Tùng béo lớp ta rồi kìa.

– Ai….ai…? – Hạnh Nhi lúng túng.

– Còn ai vào đây nữa – Tôi nháy mắt.

– Ờ…cứ cho là thế đi….Nhưng có vẻ tớ hơi gầy so với bạn ấy.

– Đúng! Đúng đấy! Nói thật là cậu hơi gầy so với cậu ấy. Cứ như muỗi đốt voi, như que tăm cắm của khoai, châu chấu với voi, như…..

Tôi ngậm ngùi. Im lặng.

Việc duy nhất cần làm lúc này là : Tiếp tục ăn nốt cốc kem.

Sự thật mếch lòng.

Bài học thứ hai: Không được nói sự thật!

—Có vẻ như việc làm quen và xây dựng tinh thần đồng chí đồng đội gắn kết keo sơn trong lớp diễn ra không được mấy suôn sẻ như tôi mong muốn. Bằng chứng là cô bạn lớp trưởng Hạnh Nhi ngồi cạnh Hoàng tử Quang Anh (mở ngoặc của tôi) nhìn tôi bằng con mắt nảy lửa. Bên cạnh tôi, cậu bạn Kiệt Luân mà tôi chót gán mặc định biệt danh: Đu Đủ thì im lặng không hé răng nửa lời khi bắt đầu tiết học thứ hai. Tôi cũng thở phào vì may mà cậu ta không định trả đũa tôi bằng hành động : Phân chia ranh giới : ngăn bàn, như hồi tôi học trường cũ.

Còn cậu bạn Tùng béo lúc nào cũng đi cùng Kiệt Luân nữa, cậu ta vẫn nhìn tôi bằng con mắt như lúc đầu: Tôi là – Người ngoài hành tinh.Hazzz. Hơi thất vọng. May mà cứu vãn được chút thông tin của Quang Anh. Vậy là cuối cùng, tôi cũng tìm ra được Hoàng tử bước ra từ bao quyển truyện tranh mà tôi đã gặp, bao bộ phim lãng mạn mà tôi từng xem. Đẹp trai, nhà giàu, lạnh lùng và học giỏi. À quên. Hoàng tử của tôi chỉ học tạm