
n trường ấy.
– Ừ.- Tôi thều thào lần 3.
– Hình như cái giầy của bạn vẫn còn mùi phân đấy.
– Ừ. – Tôi vẫn thều thào trả lời trong vô thức, rồi lại vội vàng lắc đầu – bạn vừa nói cái gì cơ?
Viền môi cậu ta khẽ kéo lên, nụ cười tinh quái cùng với ánh mắt đắc thắng làm đôi mắt tôi đánh tia lửa điện không ngừng. Mặt tôi hầm hập. Rõ ràng là cậu ta đang trả đũa tôi cái vụ đánh vần từ “Chum” đây mà. hừ!
Liếc qua thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của tôi, cậu CHƯƠNG 3: BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN. (2)ta nhún vai, cười hì hì, phô hết từng ấy cái răng trắng ngần ra.
Chói loá!!!***Thời gian truy bài đầu giờ nặng nề trôi qua. Cuối cùng hoà bình cũng được lập lại.
Ra chơi.
Thầy vừa bước chân ra khỏi lớp, các đồng chí trong lớp nháo nhào. Tôi chậm rãi gập sách, ngừng cuộc tra tấn não cục bộ kéo dài cả mấy thế kỉ.
Liếc qua chỗ Hoàng tử, xung quanh có một lũ con trai đang vây quanh tán dóc. Căm một nỗi là không rẽ ngay cái đám đông kia ra mà gào lên: “ hàng đã có chủ.”
Tôi ngồi chống cằm, di di tay, miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ con trai trong lớp, trừ Hoàng tử góc kia, thì Gay hết hay sao? Lí do ư? Sao đợi mãi mà chưa có ai lê la làm quen với tôi. ( cô có quá tự tin?) Mặc dù tầm ngắm của tôi đã là Hoàng tử rồi, nhưng chí ít ra cũng phải có vài vệ tinh xung quanh cho nó tăng thêm phần “cạnh tranh” chứ? Tự dưng túm tụm hết vào chỗ Hoàng tử làm gì không biết. Đúng là sức mạnh của sắc đẹp, ngay cả con trai cũng mê li bì như thế. Chẹp!
– Mơ mộng. Ảo tưởng.
– Có đánh thuế đâu mà không được mơ.
Ôi thôi. Chết cho cái tính nói theo bản năng không cần suy nghĩ của tôi. Mà sao cái tên Đu Đủ cứ như là đi dép xỏ ngón trong bụng tôi thế.
– Đằng ấy nghiện truyện tranh.
– Ờ. – Tôi thở dài, thú nhận cho qua chuyện.
– Nghiện nặng!!!
– Sao biết? – Tôi hếch mũi nhìn cậu ta.
– Mặt thì cứ ngơ ngơ. Trong cặp thì cả một đống truyện tranh. Rơi một quyển ra rồi đây này.
Tôi hậm hực lấy quyển truyện tranh từ tay Đu Đủ. Mà thế quái nào cậu ta lại nhặt được quyển. “ Hoàng Cung” này của tôi thế nhỉ?– Chào hai bạn.
Giọng nói trong trong xuất hiện. Cả tôi và Đu Đủ đều ngẩng mặt lên. Ah. Thì ra là cô bạn Hạnh Nhi mà tôi gặp ở WC khi nãy. Cô bạn ngồi xuống chiếc bàn đối diện, tươi cười với tôi và Đu Đủ.
– Bạn là Linh Đan, và bạn là Kiệt Luân.?
Ừ- cái thứ nhất là của tôi.
Ừ -cái thứ hai là của tên Đu Đủ bên cạnh.
– Đây là tài liệu môn Toán tiết sau của thầy giáo. Hai bạn xem qua rồi chuẩn bị bài nhé.
Cả hai chúng tôi gật đầu lia lịa. Hạnh Nhi cười rói. Cô bạn có vẻ là một lớp trưởng có trách nhiệm đấy nhỉ. Hi vọng cô ấy cũng có trách nhiệm trong tình bạn để…. không tranh mất Hoàng tử của tôi, cô ấy ngồi cạnh Hoàng tử cơ mà.
Đang tươi cười với cả hai chúng tôi, đột nhiên cô bạn co rúm khi chỗ ghế bên cạnh có người ngồi xuống. Là cậu Béo bàn trên.
– Kiệt Luân. Lên phòng nhảy Hip Hop nghía qua không?
Tên Đu Đủ mắt sáng rực như mèo vớ mỡ, cười toe.
– Ok. Đi thôi. – Quay sang cười với Hạnh Nhi – Bọn tớ lên phòng HipHop một lát. Nói chuyện sau nhé.
Hạnh Nhi : – Ừ.Tôi đăm đăm nhìn vào tờ tài liệu bài tập. Giả ngơ giả điếc. Cái tên Đu Đủ cà chớn kia đi mà chỉ quay sang chào mỗi Hạnh Nhi, tôi như khúc gỗ vô duyên bon chen đội mồ sống dậy, tự nhiên thấy mình thừa thãi.
Đảo mắt lên ngó xem Hạnh Nhi thế nào, thấy cô nàng mặt đỏ rực. Với kinh nghiệm dày dặn của tôi, tôi biết tỏng là cô nàng để ý cái cậu Béo kia rồi. Chẳng thế mà khi cậu ta ngồi xuống, mặt cô nàng đỏ rần rần lên như thế. Và mặc dù cũng cảm thấy gu chọn người của cô nàng lớp trưởng hơi kì dị nhưng…. A lê hấp. Tôi không phải lo lắng nữa rồi. Vì chắc chắn rằng Hạnh Nhi không thích Hoàng tử đẹp trai bên cạnh cô ấy, vậy là tôi an tâm rồi!!! ( botay)
Dường như đoán được cái suy nghĩ của tôi, Hạnh Nhi hồ nghi liếc nhìn tôi, rồi đột nhiên cô nàng mỉm cười.
– Linh Đan. Xuống căn-tin trường ăn kem đi.
Khỏi phải nói, mắt tôi sáng rực. CHƯƠNG 3: BUỔI HỌC ĐẦU TIÊN. (3)Gì chứ, dù có lê thân xa xôi đến đâu đi nữa mà ở đó có kem tôi cũng vác xác theo, huống hồ bây giờ chỉ là xuống căn-tin trường.
Tôi cười toe toét, gật đầu lia lịa.***Trường mới được cái căn-tin thoáng đãng, sạch sẽ và điều quan trọng nhất…Cái gì cũng có. Tất nhiên đó là đồ ăn.
Tôi dán mắt vào li kem trước mặt, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thận trọng từng xìa một. Hạnh Nhi vẫn cười toe từ trong lớp cho đến khi xuống căn-tin. Có vẻ cô nàng hay cười và là một người khá là thân thiện.
– Linh Đan thích ăn kem nhỉ? – Hạnh Nhi chống cằm nhìn tôi.
Tôi ngậm cả một thìa kem, trả lời – Ừ.
Hạnh Nhi nghiêng đầu, cười toe toét hơn.
– Kem ở trường mình là ngon nhất đấy.
Tôi vẫn ngậm một thìa kem, trả lời – Ừ.
– Lớp mình các bạn khá vui vẻ, hoà đồng, hi vọng Linh Đan sẽ sớm hoà nhập với lớp.
Tôi vẫn ngậm một thìa kem, trả lời lần 3. – Ừ.
– À mà Linh Đan với Kiệt Luân quen nhau từ trước à?
– Ừ ……..ế…..ầy, Đu Đủ á? Không không, có quen gì đâu.
– Đu Đủ? Là ai?
– Là cái bạn ăn Đu Đủ không cần thìa ấy.
Nhìn đôi mắt sau cặp kính cận của cô nàng đối diện đang từ từ dãn ra từng centimet, tôi lấy tay gõ đầu cồm cộp; Biết ngay cái tính nói năng không cần