Mặt nạ Hoàng Tử

Mặt nạ Hoàng Tử

Tác giả: Kio

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323514

Bình chọn: 9.5.00/10/351 lượt.

chúng ta về trước thôi.

Và rồi, chiếc xe đạp của họ dần lăn bánh.

Và rồi, cậu Béo đưa bàn tay mũm mĩm lên tạm biệt tôi. Như ẩn ý. “ Cám ơn rất nhiều.”

Và rồi, tôi đứng lặng nhìn Quang Anh gò lưng đạp xe chở cậu Béo.

Một chiếc lá vàng rơi cái vèo. Độ ảm đạm tăng lên cùng những giọt nước mắt chảy ngược trong lòng.

Tôi hậm hực nhìn chiếc xe của Quang Anh dần xa….

– Cậu định nhìn họ cho đến khi họ quay lại và nói “xin chào” à?

Tôi giật mình thức tỉnh. Cuộc hành trình của tôi chưa bắt đầu nhưng cớ sao tôi lại thấy nó dài thườn thượt thế này. Hận một nỗi là mới chuyển đến đây nên tôi không biết đường, nếu mà biết thì tôi thà đi bộ còn hơn chứ không chịu đi nhờ xe thế này.

(mở ngoặc : Ngoại trừ xe của Qang Anh.)

Chiếc xe của Kiệt Luân đã lăn bánh được một lúc. Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống đường nhìn vạch đường chạy lùi và luôn tự hỏi. – Tại sao? tại sao? Tại sao?

– Đây là xe của Tùng. Thật ra tớ và cậu ấy cạnh nhà nhau. Gần hồ XX. Vừa nãy cậu ấy nói nhà gần Quang Anh vì hôm nay Tùng định qua nhà bác cậu ấy. Lí do cậu đi xe chung với tớ là bởi khi nãy Tùng kêu chở cậu về thì cậu kêu không được. Mà Quang Anh với Tùng lại tiện đường, nên chỉ còn cách này.

Tôi ngớ người nhìn lên. Như nhìn được khuôn mặt đang nghệt ra của tôi. Kiệt Luân ngoái cổ lại phía sau, nói vọng lại.

– Chẳng phải cậu đang thắc mắc vì sao lại như thế này hả?

Tôi cứng họng. Lắp bắp.

– Sao…sao cậu biết.

– Cậu có suy nghĩ trong đầu đâu. Cậu suy nghĩ bằng miệng đấy chứ. Nghĩ gì nói cái đấy.

Tôi cong môi, hậm hực nhìn cậu ta. Dứ một quả đấm lên và đấm vào khoảng không trung sau lưng cậu ta.

– Không nhất thiết phải đấm vào không khí như thế đâu.

Tôi chột dạ. Nhưng cũng to mồm cãi.

– Ai thèm đấm cậu cơ chứ.

– Nhìn xuống cái bóng bên tay phải đi.

Tôi theo lời cậu ta, liếc mắt xuống làn đường bên tay phải. Trời ạ! Trời đang nắng và có bóng.

– Cậu là người mới chuyển đến đây à? – Kiệt Luân hỏi tôi.

– Ừ. Sao cậu biết? – Tôi thật thà khai.

– Vì lần đầu tiên cậu đến trường chẳng lơ ngơ đi tìm lớp và dẫm phải phân chó còn gì.

SẶC. Lặng yên cậu ta không nhắc đến thì tôi lại không nhớ ra. “ Nỗi đau ngủ quên” của tôi như bị khơi dậy. Tôi khoanh tay, nhướn mày nhìn chằm chằm vào sau lưng cậu ta.

– Đó chỉ là ngẫu nhiên.

– Thế bị cà nhắc cũng là ngẫu nhiên hở?

Kiệt Luân vẫn đạp xe chầm chậm. Thản nhiên hỏi lại tôi.

“ Nỗi đau ngủ quên” part 2 của tôi lại bật mồ sống dậy. Tôi chống chế.

– Đó cũng chỉ là ngẫu nhiên.

– Vậy đến lớp trong tình trạng đi có một chiếc tất cũng là ngẫu nhiên?Thật là không thể chịu nổi. Đúng là “ Quá tam ba bận” Đến cái Part 3 này thì tôi không thể ngồi yên nhìn thế lực hắc ám là cậu ta CHƯƠNG 4. BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN. (4)xỉa xoáy tôi được.

Tôi len lén nhìn hai bên đường, chắc mẩm đoạn đường này cũng khá là quen thuộc, tôi có thể tự về nhà được. Tôi lấy hết không khí trong khí quản, chống tay nạnh sườn, hít một thơi thật sâu rồi nhả ra.

– Cho tớ xuống.

Tiếng phanh xe kêu đánh “két” một tiếng. Tôi nhảy phóc xuống yên xe. Kiệt Luân nhìn tôi bằng con mắt khó hiểu, hỏi.

– Đã đến hồ ..XX.. đâu?

Tôi xốc chiếc balo trên vai, trả lời không cần suy nghĩ.

– Từ đây tớ có thể tự đi bộ về được.

– Cậu chắc chứ. Nếu cậu không muốn nghe sự thật thì tớ sẽ không nói. Chỉ im lặng chở cậu. – Kiệt Luân nhún vai.

Tôi điên hết cả người. Cứng giọng.

– Không cần. Tớ về đây.

Nói rồi, tôi nghiêng mặt một góc bốn mươi lăm độ ra đi trong tiếng kèn vinh quang giục giã trong lòng, trước ánh mắt khó hiểu của Kiệt Luân.

Tôi hùng dũng đi về phía trước, trong đầu chắc mẩm đã có bản đồ sẵn trong đầu :đường từ trường về đến nhà.

Cứ ngỡ Kiệt Luân sẽ bỏ về ngay sau đó, vậy mà khi tôi lén lút quay lại nhìn, thì vẫn thấy cậu ta dắt xe đạp đi ngay sau tôi. Mỗi lần thấy tôi quay mặt lại nhìn, cậu ta chỉ nhún vai rồi ngó lơ, tôi cố giậm chân bành bạch xua xua tay ý bảo cậu ta đi về. Rồi nhiều lần giậm chậm, nhiều lần xua xua tay, N lần giậm chân, N lần xua xua tay cũng chẳng có ích gì, tôi mặc xác cậu ta đi theo mình. Trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác có chút tự hào khó tả vì bỗng dưng có người đi theo hộ tống.

Tôi đi nhanh, cậu ta dắt xe đi nhanh. Tôi đi chậm, cậu ta đi chậm, tôi quẹo trái cậu ta quẹo trái, sang phải cậu ta sang phải. Thích thú với cái trò đó, tôi thả hồn mình đi toẹt ga.

Rồi bỗng dưng, trong lòng chợt dấy lên một cảm giác kì quái.

…Mình như là chó cưng được cậu ta dẫn đi dạo phố nhân thời tiết đẹp….Tôi hậm hực quay lạ nhìn cậu ta, lườm mấy cái cho hả giận cái suy nghĩ vừa rồi. Tình cờ, mắt liếc qua cái bảng chỉ đường. Phố XX…

XX…? XX… là cái chỗ quái quỷ nào thế này???

Tôi ngó lơ vài ba cái bảng nữa, lượn vèo vèo qua mấy cái ngõ bên cạnh, bắt đầu thấy hoảng.

Rồi lại chợt nghĩ đến bản tin “Tìm trẻ lạc” mà bố mẹ tôi sẽ đăng lên TV, lên các mặt báo khi không thấy tôi về nhà. “ Cháu Tống Linh Đan, 17 tuổi, bỏ nhà đi vào ngày…tháng…năm…Khi đi cháu mặc đồng phục học sinh trường….đeo balo màu cam…ai thấy cháu ở đây xin báo cho tôi theo địa chỉ…Chúng tôi xin cảm ơn và hậu tạ.” Nghĩ đến đây, tôi mếu máo, dù gì thì tôi cũng m


Lamborghini Huracán LP 610-4 t