
của toàn trường đến thế này sao?
Cũng phải!Yul vừa bước xuống xe máy, hai chiếc xe ô tô đằng sau cũng vừa kịp đỗ. Toán người phía sau độ khoảng 5 người mặc áo đen vội vàng mở cửa xe chạy đến bên cạnh, một người cẩn thận mang một chiếc cặp da tới. Ánh mắt Yul chẳng liếc qua, dùng một tay giật chiếc cặp, rồi rảo bước vào cổng.
Bên ngoài, toán người mặc áo đen bắt đầu tản ra hai bên cổng trường. Trong này, mấy túm học
CHƯƠNG 8. BỘ MẶT THẬT. (4)
sinh cũng dần dãn ra.
Nhưng…..
Có một cô nhóc thắt tóc hai bên với thân hình hơi mũm mĩm vẫn đứng giữa sân trường, cách bước chân Yul độ chục bước nữa…
Tôi hấp tấp quay sang giựt tay áo Ju.
– Sao lại đứng thế kia hả Ju?
Người bên cạnh khẽ trút một hơi thở dài, sau rồi mới lên tiếng.
– Đan không nghe thấy mấy đám con gái xì xào với nhau à? Không thấy không khí trường học hôm nay khác à?
Tôi gật đầu.
– Có. Có thấy.
– Vậy mà không đoán ra?
Tôi lại gật đầu.
– Không?
– Cô gái ấy thích Yul!
“Bộp” – Cằm tôi rơi. Không lẽ cả trường tôi nhốn nháo thế này là do tất cả đều biết trước sẽ có màn “tỏ tình” này sao? Nhưng…nhưng còn tôi? Tôi? Tôi….
Đang đứng xuy xét một mình, thì …” Bịch…bịch…bịch….”
Tiếng bước chân lại gần, ngẩng đầu lên, tôi thấy Hạnh Nhi và Tùng béo đang chạy tới. Tiếng Tùng béo bô bô.
– Tớ thấy hai cậu đứng dưới nên chạy tới đây. Hôm nay cứ như ngày hội ý nhỉ?
Hạnh Nhi cũng hùa theo.
– Lâu rồi chỉ có coi trên phim. Giờ mới được tận mắt chứng kiến nghen! Nhóc đó nghe chừng học lớp 10, dũng cảm thiệt đó. Trời, nhìn kìa….
Cả bọn chúng tôi cùng nhìn theo hướng cánh tay chỉ của Hạnh Nhi…
Phía trước, cách chúng tôi độ hai chục bước chân, cô nhóc lớp 10 trên tay có cầm một chiếc hộp nhỏ, vẫn bình tĩnh đứng giữa sân trường, và thẳng ngay bước chân Yul.
Xung quanh, học sinh trong trường túm tụm lại, nhưng không ai dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn, trên lan can trường, sân thượng, học sinh các lớp đứng chật kín hành lang.
Yul vẫn sải chân bước, hai tai vẫn đeo headphone và nhìn nét mặt thì chẳng có gì là biểu hiện chú ý tới cô gái phía trước. Cho tới khi chỉ còn một bước chân nữa…
– Em đã biết anh là Yul từ khi anh mới chuyển tới trường rồi ạ. Em thích
anh. Yul!
Cô nhóc lớp 10 nói một hơi, cách đó không xa, tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô gái ấy. Yul vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt người vừa nói ra những lời lẽ mà tôi nghĩ không phải ai cũng đủ can đảm. Viền môi Yul khẽ nhếch lên, đôi mắt như mặt hồ buổi sớm, trong veo nhưng ẩn chứa đầy sự bí ẩn khó biết trước, Yul liếc qua người đối diện rồi dừng lại ở chiếc hộp nhỏ trên tay cô gái.
Cô nhóc biết ý, mỉm cười.
– Đây là bánh mà em đã học làm. Em biết anh thích ăn bánh này. Anh ăn thử nghen!
Nói đoạn, cô nhóc nhanh nhẹn mở hộp, để lộ ra một chiếc bánh xốp dâu trông khá ngon lành, rồi một cách cẩn thận, đưa ra trước mặt Yul.
Yul tháo một bên tai nghe, lạnh lùng hỏi.
– Có muốn ăn bánh này cùng tôi không?
Đám đông xung quang khẽ “ồ” lên, cô gái gật đầu, hồn nhiên đáp.
– Có anh ạ.
Yul nhếch môi cười, chẳng nói chẳng rằng, một tay cầm lấy chiếc hộp, rồi…
…” Pộp”!…
Yul thẳng tay hất nguyên một chiếc bánh kem dâu vào mặt người đối diện, cười mỉa.
– Ăn đi.
Tôi sững người, cả đám đông sững người, toàn trường sững người.
Có một giọng ai đó – không sững người – vang bên tai tôi.
– Shitsukoi!
Rồi một bóng đen vụt lên phía trước, tôi có nghe thấy tiếng Tùng và Hạnh Nhi gọi với.
– Ju! Ju!
Cả bọn nhốn nháo chạy theo Ju! Cho đến khi tôi đến bên cạnh Hạnh Nhi, đã thấy Ju đứng cạnh cô gái kia.
Lúc này, nhìn Ju lạ lắm. Những tia nắng chiếu xiên qua mái tóc nâu bồng bềnh của Ju lung linh đến lạ thường. Ju bĩnh tĩnh hỏi người đối diện.
– Có cần làm quá lên như thế với một cô gái không?
Yul đưa đôi mắt sắc lạnh lùng nhìn Ju. Hỏi lại.
– Quan tâm tới chuyện của tôi à?
– Nếu tôi nói có thì sao?
Yul đút hai tay vào túi quần, bước gần tới trước mặt Ju, rất gần.
– Nên nhớ, đây không phải là nước Nhật!
Ju cười. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười khác thường như vậy của Ju.
– Vậy ra khỏi nước Nhật, cậu không còn là người Nhật?
Mặt Yul có phần biến sắc. Khuôn mặt tựa như thiên thần nhưng sắc lạnh ấy trong tích tắc thoáng ngập ngừng. Yul cài lại chiếc headphone, liếc nhìn đám đông xung quanh khiến mọi người lùi lại. Trong giây lát, tôi có cảm giác như đôi mắt ấy dừng lại ở phía mình. Cả sống lưng bỗng dưng lạnh toát, tôi siết chặt tay áo Hạnh Nhi. Rất chặt.
Nhưng cũng may ánh mắt sắc lẹm ấy cũng chỉ sượt qua, Yul thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chậm rãi đi vào lớp học.
Sân trường lúc này cũng vắng hơn lúc đầu, cả bọn chúng tôi chạy đến bên Ju. Hạnh Nhi thận trọng ngó nghiêng Ju. Hỏi dồn.
– Ju. Cậu có sao không?
Tùng béo hùa theo.
– Cậu vẫn ổn chứ.
– Tưởng người cần nghe những câu hỏi đó là cô gái kia chứ? – Tôi móc ngón tay sang cô gái bên cạnh, nhắc nhở.
Ju mỉm cười với chúng tôi, rồi lặng lẽ bước tới cạnh cô gái kia.
– Hey! Bánh kem của em chắc là rất ngon.
Cô gái mặt vẫn còn đầy kem dâu, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn Ju, rồi lại liếc sang nhìn ba người bọn tôi