
chóng kéo lại một đường méo xệch khi nhớ lại.– Nếu con không thi đỗ Đại Học, thì ở nhà rửa bát cho gia đình. – Lời tuyên ngôn bất hủ của mẹ tôi.Nhưng nếu tôi vừa đỗ Đại Học, vừa làm ca sĩ thì sao nhỉ?– Chào cô. Cô là Linh Đan?Tôi giật mình quay sang. Một người khá là to cao, mặc đồ đen, đeo kính đen và tóc cũng đen nốt. Chẳng biết người này đi cạnh tôi từ khi nào, chỉ biết là anh ta là kẻ vừa phá bĩnh giấc mơ “kép” của tôi, tôi càu nhàu.– Là tôi. Anh là ai?– Cô có thể đi với chúng tôi một lát không?Tôi giãy nảy, tên này có vừa trốn trại ở đâu về không vậy. Không quen không rành tự dưng rủ người khác đi cùng là sao. Bộ nghĩ tôi ngu à.Tôi đẩy nhanh đống đồ của mình, thẳng thừng.– Không.– Hi vọng cô đi cùng chúng tôi.Tôi gào lên.– Không là không. Một là một, hai là hai……..Uhm…Uhm….Ngay khi tôi vừa từ chối một cách khốc liệt, người áo đen bên cạnh đã dùng bàn tay mà tôi nghĩ nó phải to bằng cái rổ, kèm theo một chiếc khăn trắng, bịt thật chặt miệng tôi và kéo tôi lên chiếc xe ô tô đen cạnh vỉa hè. Khoảng hai bà người áo đen trên xe ô tô cũng kéo nhau xuống, và bằng một cách nhanh chóng, họ di chuyển đống đồ đạc của tôi lên xe.Tôi mếu máo ngồi im lìm. Bên cạnh là hai người áo đen dáng dấp to cao, phía ghế trước cũng là hai người áo đen nữa, nhìn là biết dân xã hội đen rồi. Mặc dù khi vừa lên xe ô-tô, người áo đen thô lỗ bịt chặt mồm tôi lúc nãy có thả tôi ra ngay, tôi cũng không kêu la.Kêu la gì được khi cái xe này kín như bưng và dùng kính cách âm tối tân nhất. Lại còn 4 tên áo đen đeo kính mặt không cảm xúc này nữa chứ, lặng yên không kêu la thì không bị tiêm thuốc ngủ. CHƯƠNG 9. NGỒI XUỐNG VÀ DÙNG TRÀ ĐI. (8)Tôi mếu máo ngồi thu lu vào một góc ghế. Cất giọng rề rề.– Nhà tôi rất nghèo. Các ông bắt nhầm người rồi.Người áo đen bên cạnh đáp ngay.– Chúng tôi không nhầm.Tôi nghĩ ngợi một chút, rụt rè khai.– À, tôi có đoạt giải ghi-ta vừa nãy. Có thể coi cũng có chút gia tài, các ông có thể lấy mà xài.Hai người áo đen bên cạnh tôi quay sang nhìn nhau, rồi làm ra vẻ họ cố nhịn cười, sau rồi bí ẩn nói.– Cô giữ im lặng được không?What? Đi bắt cóc khủng bố người khác rồi lại cho mình cái quyền làm mẹ tôi đấy à? Sao lại kêu tôi im lặng? Chỉ có mẹ tôi mới hay nói câu đó với tôi thôi đấy!Tôi gào lên.– Bộ điên à. Thả tôi ra. Các người là ai? Hả? Sao cứ im lặng như vậy? Nếu các ông mà cứ tiếp tục không cho tôi biết các ông là ai thì tôi….Tôi làm sao mà biết các ông là ai. Thế tóm lại các ông là ai? Hả?…Uhm…Uhm….– Thế này ổn hơn đấy.Một bàn tay có chiếc khăn trắng ngay sau đó đã bịt chặt miệng tôi lại. Tôi ức sắp khóc.…Két…..Bịch bịch bịch….Tiếng phanh xe và tiếng bước chân những người áo đen di chuyển. Người áo đen cạnh tôi buông tay và nói.– Đến nơi rồi, thưa cô.Và nhanh như cắt, tôi được đưa ra ngoài.Phía trước mặt tôi là một tòa nhà khá là sang trọng. Hai bên đường, những chiếc xe đen nối nhau chạy dài đếm sơ qua cũng phải đến gần chục chiếc. Tôi choáng ngợp trước vẻ uy nghi của khung cảnh trước mặt, run run hỏi lại.– Sao lại đưa tôi đến đây?– Mời cô vào bên trong.……………Thế là tôi bị dẫn vào bên trong.Chính thức là tôi bị không gian phía trước làm mờ mắt khiến cho những tiếng kêu la cứ ở mãi trong vòm họng không chịu thoát ra, thành thử là cứ im thin thít và trố mắt nhìn mọi thứ.Phía trong đại sảnh, một đài phun nước được ốp bằng loại đá quý gì đó thì tôi không biết, chỉ biết là nó lấp lánh đến kì lạ, những vạt nước phun lên dưới ánh đèn bên dưới trông đến là lung linh.Sảnh lớn được lát đá cẩm thạch dẫn thẳng đến một khu vườn toàn hoa tulip hồng thơ mộng. Phía bên phải là những bóng đèn chùm vàng tươi, bên trái là một bể bơi rất là hoành tráng.Xung quanh đại sảnh được ôm gọn bởi lớp kính dày trong suốt nhìn thấu ra bên ngoài. Tôi cứ nuốt nước bọt ừng ực và luôn tự hỏi bản thân mình rằng.– Ở chỗ mà tôi đang sống có một nơi như thế này ư?Tôi ngửa cổ nhìn lên.– Ôi má ơi. Còn những 5 tầng nữa cơ à?– Chính xác là còn 5 tầng rưỡi.– Thế cơ à. Mà đây là nơi quái quỷ nào vậy? CHƯƠNG 9. NGỒI XUỐNG VÀ DÙNG TRÀ ĐI. (9)Tôi quay sang hỏi một câu xanh rờn. Nhưng cũng ngay lúc đó, khi chưa nhận được câu trả lời, tim tôi như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.Người trước mặt tôi, Là Yul.Tôi lắp bắp.– Cậu? Là cậu?Người trước mặt với mái tóc vàng rủ xuống hai bên trông rất quyến rũ. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm, hôm qua khi cậu ta ở trường thì Yul có mái tóc khói và dựng đứng cơ mà??!Nhưng ánh này, đúng, ánh mắt này, là sao?Đôi mắt đen láy như biển sâu, đôi mắt không có giới hạn, đưa người ta vào thế giới khác, ánh mắt khiến người đối diện trong phút chốc cảm thấy cô đơn. Nhưng cũng chẳng thể nào giấu đi được cái vẻ lạnh lùng, sắc lẹm.Đôi mắt này, đích thực là Yul, không lẫn đi đâu được.Yul thản nhiên ngồi xuống cạnh chiếc bàn được bố trí gần đó, phớt lờ câu hỏi và bỏ qua cái mặt đang đần thộn của tôi. Đan hai tay vào nhau, cậu ta nhìn tôi rồi hất hàm.– Ngồi xuống và dùng