
lo chuẩn bị sớm, phát thiếp mời chuẩn bị tiệc rượu, bận rộn khinh khủng.
Đến sinh thần Tạ Đoạt Thạch, không chỉ có người quen của Tạ Đoạt Thạch, mà còn có các phu nhân có quan hệ với Diêu Mật Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng tới chúc mừng, cả người Cố phủ và Trương phủ tới tham gia náo nhiệt, tưng bừng gấp mấy lần tiệc sinh thần năm ngoái.
Đến khi Đoan quận vương và Đức Hưng quận chúa tới, La lão gia và huynh đệ La Hãn cũng tới, rồi cả Mạnh Uyển Cầm dẫn theo Cố Mỹ Tuyết tới, Diêu Mật không khỏi cười nói: “Những ai năm ngoái đến năm nay đến đông đủ, những ai năm ngoái không đến năm nay cũng đã có mặt. May là chuẩn bị phong phú, không lo thết đãi không chu toàn.”
Tạ Đoạt Thạch và huynh đệ Tạ Đằng dọn vào Diêu phủ, Tạ Đoạt Thạch lại mở tiệc chúc mừng sinh thần tại Diêu phủ, hành động này chính là tuyên bố với mọi người, mặc kệ đám Tạ Đằng và Diêu Mật có thành thân hay không, bọn họ vẫn được thừa nhận là phu thê, người ngoài không thể nhúng tay vào.
La lão gia sau khi dâng quà chúc thọ thì cười ha hả nói: “Lão tướng quân thật may mắn à. Ba cháu dâu ai cũng giỏi giang. Chúc lão tướng quan năm sau có chắt ẳm.”
“Ha ha ha!” Tạ Đoạt Thạch vừa nghe La lão gia chúc mình năm sau được bế chắt thì mặt mày hớn hở, cười xong liền kéo La lão gia sang một bên hỏi: “Hôn sự La nhị còn chưa có động tĩnh gì sao?”
“Hắn không chịu đón dâu ta cũng không có cách nào.” Nhắc đến chuyện này, La lão gia liền chán nản, chuyện Tạ Vân trải qua lâu như vậy, con trai của mình vẫn chưa buông được, thật không biết làm sao.
Tạ Đoạt Thạch nghĩ tới năm xưa La Hãn một lòng si mê Tạ Vân, bây giờ thành ra vậy, cũng không đành lòng, nhắc nhở: “Ông xem nó và cô nương đằng kia hợp nhau chưa, mau mau tìm cách tác hợp mới phải.”
Nói đến việc này, hai mắt La lão gia sáng lên, ông thấp giọng nói: “Gần đây nó thường xuyên đến Tuyên vương phủ, qua lại với Đoan quận vương. Cũng hay nói chuyện với Đức Hưng quận chúa, có vẻ rất thân quen.”
“Đây là lương phối đó!” Tạ Đoạt Thạch cười nói: “Tối nay chúng nó đều có mặt, ông nên nhân thời cơ, theo dõi cho kĩ vào, mới tìm được cơ hội cho chúng nó ở riêng một chỗ.”
“Điều này sao được? Sao lại đồi phong bại tục như thế được?” La lão gia trợn mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch, thấp giọng nói: “Ông già mà không nghiêm, coi chừng dạy hư con cháu.”
“Ơ, ta đây là giúp ông nghĩ kế, để cho con trai nhà ông sớm rước dâu, ông vậy mà không cảm kích?” Tạ Đoạt Thạch hừ hừ bảo: “Đợi tới ngày ta ẳm chắt, ông đừng có mà thèm.”
Phương pháp đàng hoàng không khiến con trai thay đổi chủ ý, thì muốn đón dâu, phải dùng tà pháp. Chỉ là lỡ như Đức Hưng quận chúa nhà người ta không muốn thì sao? La lão gia thật ra thì dao động, chỉ là sợ Đức Hưng quận chúa không có ý đó, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chịu bàn mưu cùng Tạ Đoạt Thạch. Không còn cách nào, ai kêu lão đầu này lắm kế làm gì.
Tạ Đoạt Thạch gật đầu nói: “Ông tìm cách theo dõi chúng nó, nếu thấy chúng nó có tình ý với nha, thì lập tức ra tay. Nếu không, đành ngừng thôi.”
Một đầu khác, Mạnh Uyển Cầm đang dạy Cố Mỹ Tuyết: “Bây giờ tụ tập nơi đây, đều là đẹp trai tài giỏi, con mau tìm cách làm quen vài người, sau này người ta đến cầu hôn.”
Cố Mỹ Tuyết nào có đặt mắt trên người con cháu nhà bình thường? Chỉ đưa mắt nhìn Đoan quận vương và La Hãn, luôn luyến tiếc hai người bọn họ. Bởi vậy khẽ cắn môi, dù sao hiện nay đã hết sợ quan phủ ép buộc thành thân, còn nhiều thời gian để từ từ lựa chọn, tại sao cứ phải chọn bừa một người? Muốn chọn, phải chọn mối thiệt tốt. Không phải mấy ả Diêu Mật hiến thân, liền được coi là phu nhân tướng quân đó sao? Bản thân mình có điểm nào mà không bằng Diêu Mật? Ả leo lên được cái ghế phu nhân tướng quân, mình sao lại không xứng làm vương, hoặc là làm La phu nhân chứ?
Bên cạnh Diêu Mật có khá nhiều nữ quyến vây quanh, ai cũng hâm mộ nói: “Tướng quân mỗi ngày đều về phủ, không đi đâu cả sao? Không cần a hoàn hầu hạ bên người, càng không có vợ bé. Phu nhân tướng quân thật có phú khí!”
Lại có nữ quyến lặng lẽ hỏi: “Phu nhân, người rốt cuộc là có phương pháp gì, mà buộc được tâm tướng quân vậy? Phải chỉ điểm vào chiêu, không được giấu giếm.”
Ái ái, trước đây quý nữ ngăn cản không cho ta làm phu nhân tướng quân, bây giờ lại có cả đám quý phu nhân tới lãnh giáo, hỏi ta làm thế nào buộc tâm tướng quân. Cái trước cái sau, sao lại quá tương phản vậy? Diêu Mật đang muốn trả lời thì nghe phu nhân Tô phủ Lý phủ đến đưa quà chúc mừng, liền thoát ra, đi tới chiêu đãi. Nói sao thì Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng cũng là công thần quốc gia, bây giờ còn định hôn với phó tướng Trần Vĩ Trần Minh của phủ tướng quân, về tình về lý, bọn ta phải tiếp đãi nữ quyến Tô phủ và Lý phủ thật chu đáo. Đây cũng là gián tiếp để Trần Vĩ và Trần Minh thêm thể diện.
Không lâu sau, khách khứa đến đông đủ, yến tiệc chính thức bắt đầu. Đang bữa tiệc thì có người đến hỏi Tạ Đằng: “Tướng quân nếu đã cùng phu nhân ân ái, không thể rời nhau dù chỉ trong chốc lát, vậy sao không đón phu nhân về phủ tướng quân, chính thức bái đường thành thân?”
Lần quý nữ gây sự, tỷ muội Diêu Mật từ hôn, mọi người a