Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Cống Trà

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327112

Bình chọn: 10.00/10/711 lượt.

yêu mến ta là được rồi. Đợi đến khi ông nội nhận nàng làm nghĩa tôn nữ, ta trở thành nghĩa ca của nàng, liền có thể lấy danh nghĩa đại ca mà từ từ bước vào lòng nàng, và lại lấy danh nghĩa đại ca này giúp nàng từ chối những mối hôn sự, đợi đến lúc nàng bất tri bất giác thích ta, ta sẽ thổ lộ với nàng, việc lớn tất thành, kết cục viên mãn.

Diêu Mật thấy Tạ Đằng bỗng dưng trầm xuống, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trộm, vừa lúc đụng trúng Tạ Đằng xoay mặt nhìn tới, ánh sáng hắt vào khung cửa sổ, con ngươi Tạ Đằng đen láy, sóng sánh như nước hồ xuân, như muốn xem thấu lòng người, ngực Diêu Mật bỗng dưng đập mạnh, nàng vội vàng rũ mắt xuống, hơi hốt hoảng vò vò góc chăn.

Tạ Đằng thấy Diêu Mật ngẩng đầu nhìn trộm hắn, khuôn mặt hồng nhuận, cái cúi đầu e thẹn đưa tình, oán giận trong lòng bỗng chốc tiêu tan, nhìn trộm nữa đi nhìn trộm nữa đi, ta đã nói mà, kì thực tiểu đầu bếp, ừm, ái mộ ta mà, chẳng qua là chính nàng không biết thôi.

Bên ngoài là thọ yến. Mọi người cùng Tạ Đoạt Thạch qua khoảng ba tuần rượu, đã bắt đầu hỏi chuyện Diêu Mật: “Không phải nghe nói là hôm nay Tạ lão tướng quân muốn nhận nghĩa nữ sao? Sao lại chưa có động tĩnh gì hết thế?”

Tạ Đoạt Thạch cười lên tiếng: “Ba a hoàn kia tuổi quá nhỏ, nhận làm con gái bối phận sẽ rối loạn, nên ta tính nhận bọn nó làm nghĩa tôn nữ. Đợi lát nữa, ta sẽ gọi bọn nó ra gặp mặt mọi người, cần gì phải gấp gáp.”

“A, lão tướng quân muốn nhận nghĩa tôn nữ, không phải tôn nữ, vậy càng được hơn.” Một vị phu nhân kinh hỉ không thôi, yên lặng lẩm bẩm với một vị phu nhân khác: “Có ai mà không muốn kết thân với phủ tướng quân chứ? Nhưng nếu lão tướng quân muốn nhận con nuôi, vậy bối phận sẽ quá cao, không thể để cháu trai tới cầu hôn được. Tuy nghĩa tôn nữ không bằng, nhưng có thể nói tới chuyện cầu hôn.”

“CÒn chưa biết thân phận lai lịch của nghĩa tôn nữ này ra làm sao, ngươi đã nhắm làm mục tiêu rồi à?”

“Khụ khụ, đến phủ tướng quân làm a hoàn, lai lịch mà tốt được sao? Hiện nay không chỉ là con nhà bình thường, ngay cả tiểu thư nhà tiểu quan cũng khó gả như nhau thôi. Dựa vào thế lực của phủ tướng quân, mặc dù thể nào cũng có người đạp cửa cầu hôn, nhưng các nàng chẳng qua chỉ là nghĩa tôn nữ, khác gì nhà người ta, tỷ như gia thế chúng ta thế này nếu tới cầu hôn, cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, nếu không thì chờ lên làm Vương phi à?”

“Nói cũng phải. Vả lại phải nhìn xem tướng mạo phẩm cách của nghĩa tôn nữ kia ra làm sao, nếu chấp nhận được, phải lập tức thủ hạ vi cường. Cần phải biết rằng, tiểu thư nhà người khác khó gả, nhưng tiểu thư phủ tướng quân, luôn là hàng nóng phải được người ta tranh đoạt.”

Chúng phu nhân xì cào bàn tán, La Hãn nghe bảy bảy tám tám, trong lòng sốt ruột, cùng La lão gia và đại ca La Ôn bàn bạc mấy câu, lại lặng lẽ chỉ Cố Đông Du cho La lão gia xem, nói: “Tiểu tử đó tuy là giàn bông, không còn dùng được, nhưng hắn lại là biêt ca của Tiểu Mật, chiếm ưu thế hơn. Nếu Cố phu nhân một lòng muốn thân càng thêm thân, ta sẽ không có phần thắng.”

La lão gia khó khăn lắm mới thấy La Hãn một lòng một dạ muốn cưới vợ, đương nhiên là muốn giúp hắn đạt được tâm nguyện, liếc nhìn Tạ Đoạt Thạch trên bàn chủ tiệc một cái, nhỏ giọng nói: “Đợi ta và lão tướng quân mật nghị vài câu, nếu lão tướng quân đồng ý ra mặt giúp con, Cố phu nhân tất nhiên phải nể mặt mũi.”

Cố Đông Du sớm đã trông thấy La Hãn vừa nói chuyện vừa liếc nhìn hắn bên này, hắn cũng cực kì nôn nóng, nếu nói trước kia hắn muốn Diêu Mật là vì có thể leo lên làm thông gia với phủ tướng quân, nên mới nổi lên tâm tư, nhưng lúc này, lòng lại có ý tranh giành thật sự. Vật cũng vậy, người cũng vậy, nếu có người muốn tranh giành với mình, liền đột nhiên phát hiện vậy này, người này đặc biệt có sức hấp dẫn, khiến cho người ta quên mất hơn thiệt, chỉ một lòng một dạ muốn tranh vào tay.

Cố Đình nghe Cố Đông Du nói La Hãn cũng muốn Diêu Mật, không khỏi trầm ngâm. Tuy rằng Tạ Đoạt Thạch muốn nhận ba đứa làm nghĩa tôn nữ, nhưng thứ nhất Sử Tú Nhi và Phạm Tinh là di cháu gái vủa hai người vợ (con của vợ lẻ), không so được với Diêu Mật là cháu gái của mình. Thứ hai, mặt mày của Diêu Mật giống Tạ Vân, có điều này, Tạ Đoạt Thạch cũng vậy, Tạ Đằng cũng vậy, thể nào cũng đối xử đặc biêt vơi Diêu Mật. Diêu Mật, nhất định phải trở thành cháu dâu của Cố phủ, Cố phủ mới có hi vọng phục hưng.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ăn xong thang uống an thần, ngủ một lát rồi tỉnh dậy, khôi phục sắc mặt bình thường, nhất thời nhìn nhau nói: “Ngươi không sao chứ?” Hỏi xong, lại đồng thời đứng lên nói: “Mau, mau đi xem Tiểu Mật, không biết nàng thế nào rồi?”

Các nàng chải đầu rửa mặt đơn giản, đổi xiêm y, gọi một tiểu nha đầu vào dặn dò mấy câu, lúc này mới vội vã chạy đến phòng Tạ Đằng, vừa đi vừa khẽ trao đổi: “Không biết tướng quân nghĩ muốn làm ổn định cái gì nhỉ? Lại ôm Diêu Mật vào phòng của hắn. Nếu lão tướng quân hiểu lầm thì sao bây giờ?”

Dù sao đây cũng là phòng của Tạ Đằng, các nàng đi tới trước cửa phòng rồi nhưng cũng không lập tức vào trong, đang định gõ khung cửa một tiếng, lại nghe thấy giọng nói của Tạ Đằng: “Tiểu Mật, giữa La


Lamborghini Huracán LP 610-4 t