Insane
Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328932

Bình chọn: 9.00/10/893 lượt.

lễ phép nói.

Mà khi nghe thấy giọng điệu có văn hóa này thì Trình Lục Dương liền giận dữ, tên họ Mạnh này có khác gì Trình Húc Đông ? Với ai cũng có thể tỏ ra phong độ thế này, người khác anh không xen vào, nhưng Tần Chân anh phải quan tâm !

Tên tâm cơ nặng nề thế này đối xử tốt với cô nhiều năm như vậy, trong lòng biết rõ cô yêu mình say đắm lại không vạch trần, tự dưng để cô say mê chìm đắm trong cái lốt ‘dịu dàng lương thiện’ của anh ta, quả thực là tên đạo đức giả tự cho mình là đúng !

Sao nào, bây giờ lại muốn gọi điện thoại đến nhờ Tần Chân chuyện trang hoàng cho phòng tân hôn của anh ta ? Muốn mang vợ chưa cưới đến ân ái rồi xem dáng vẻ ghen tị của cô ?

Cuộc đời này Trình Lục Dương hận nhất kẻ dối trá, lúc này anh cười nói vô cùng dịu dàng: “xin lỗi nhé, Tần Chân đang tắm rửa rồi, hiện tại và mấy tiếng tiếp theo đều không tiện nghe điện thoại của anh, có chuyện gì thì nói luôn với tôi —” anh dừng một chút, giả vờ nhìn đồng hồ: “Ô, nhưng cũng không thể quá mười phút đâu, cô ấy sắp tắm xong rồi đây!”

Giọng điệu nói cợt nhả bao nhiêu thì cợt nhả bấy nhiêu.

Mạnh Đường nghẹn lại, một lát sau mới tỏ ra điềm nhiên hỏi một câu: “Xin hỏi anh là?”

“Trình Lục Dương.” Sau khi nói ra tên mình, Trình Lục Dương lại cợt nhả, “Ối, ngại quá, cô ấy ra rồi này ! Thế nhé, không nghe anh nói nữa!”

Sau đó nhẹ nhàng cúp điện thoại.

Nhìn hai chữ gai mắt trên di động, lại nghĩ đến dáng dấp Tần Chân đau lòng gần chết vừa rồi, Trình Lục Dương rất quyết đoán cho số Mạnh Đường vào sổ đen.

Hừ, anh quá tốt bụng mới có thể giúp cô! Đội ngũ cảm động Trung Quốc không chọn anh vào danh sách hỏi thăm quả là quá đáng tiếc, theo anh, từ trao giải thưởng tuyệt đối phải viết thành: anh, một người đàn ông dịu dàng anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, đã hi sinh danh dự, đạo đức và sự trong trắng cao quý chỉ vì cứu cô gái lớn tuổi thất tình, vô lực giãy giụa trong bể tình.

Mà bên kia di động thì Mạnh Đường nhìn màn hình di động không nhúc nhích rất lâu mới cất điện thoại quay về sảnh lớn.

Cái tên Trình Lục Dương thì sao anh lại không biết, đặc biệt khi anh lựa chọn thương hiệu thiết kế nội thất La Lune hợp tác với Âu Đình. Có điều là sao một quản lý nghiệp vụ lại có quan hệ gần gũi với con trai của Trình Viễn Hàng như thế ? Hợp tác nghề nghiệp?

… Lời nói vô căn cứ.

Nghĩ đến đây, anh sa sầm mặt.

Không ít bạn học cũ uống say, lớp trưởng đã ngà ngà rồi nhưng vẫn sốt ruột hỏi: “Sao rồi, tìm được Tần Chân không? Cô Lý thật là, nói bệnh liền bệnh, ngày hôm qua lúc gọi điện thoại còn khỏe khoắn, thế nào hôm nay đã vào viện ? Trước kia Tần Chân thân thiết với cô ấy nhất, không thể không thông báo cho cô ấy chuyện này!”

Biểu cảm của Mạnh Đường không còn nhu hòa như lúc trước nữa mà ra chiều lạnh lùng, giọng nói cũng trầm thấp không ít.

Anh nhìn chỗ ngồi trống của Tần Chân và Bạch Lộ rồi thôi: “Không cần gọi cô ấy, chúng ta đi là được.”

“Vì sao không gọi cô ấy?” Lớp trưởng cầm lấy túi xách, đi ra ngoài với anh: “Không phải cô Lý đã muốn gặp cô ấy từ trước sao? Bỗng nhiên bị xuất huyết não, không biết tình hình thế nào rồi, bây giờ gọi Tần Chân không phải rất đúng sao?”

“Cô ấy không tới được.” Lần đầu tiên Mạnh Đường tỏ giọng khó chịu, bước nhanh chân ra ngoài.

Lớp trưởng lập tức im bặt, nhìn ra bóng lưng anh viết rõ bốn chữ: người lạ chớ gần.

====

Trình Lục Dương nói: “Cho cô mười phút sửa sang lại mình cho sạch sẽ!”

Mà nửa giờ trôi qua, Tần Chân còn chưa ra khỏi phòng tắm.

Trình Lục Dương ở bên ngoài gõ ầm ầm, “Cô chết ở trong rồi hả?”

Tiếng nước im bặt, Tần Chân yếu ớt nói: “Xong ngay đây.”

Đợi cô thay bộ chiếc áo rộng thùng thình tới mấy cỡ liền, xách chiếc quần sooc mà chỉ cần buông tay thì sẽ trượt xuống hai chân đi ra phòng khách thì Trình Lục Dương nhìn lướt qua bộ tóc ướt sũng đang nhỏ giọt của cô một cái rồi quăng cái khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho cô: “Tôi còn tưởng cô cắt cổ tay ở bên trong rồi cơ đấy.”

“Dù sao không phải tôi trả tiền nước, không tắm thì phí, đã tắm thì phải tắm cho đã.” Tần Chân nhận lấy chiếc khăn mặt suýt thì rơi xuống đất, một tay xách quần, một tay lau tóc, chẳng để ý hình tượng gì.

Trình Lục Dương giễu cợt cô: “Trông cô kìa, có muốn tôi thương xót cô, thưởng cho cô mấy tờ ông Mao không?”

Tần Chân ném bừa khăn mặt lên bàn, ngồi bên cạnh anh rồi nói không nhanh chẳng chậm: “Anh tưởng vài tờ tiền dơ bẩn là có thể giẫm đạp lên danh dự của tôi chắc?” Giây tiếp theo, cô mặt dày chìa tay ra, “Được rồi, giẫm nhẹ thôi nhé !”

Trình Lục Dương dùng quyển tạp chí trong tay đập bốp lên tay cô: “Tôi bảo này sao cô lại chẳng có tự ái gì thế hả? Vừa rồi còn khóc lóc ầm ĩ như chưa bao giờ được khóc thế cơ mà, sao giờ đã tưng tửng được rồi ? Làm người không cần góc cạnh rõ ràng, tốt xấu gì cũng đừng khéo đưa đẩy (*) đến mất cả khí khái thế chứ!”

[(*) khéo đưa đẩy: nghĩa gốc là tròn trịa'>

Tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tần Chân rút tay về, lười biếng dựa vào ghế sofa, “Cuộc sống bào mòn chúng ta cho tròn, là để lăn xa hơn… Chưa từng nghe thấy những lời này sao?”

Trình Lục Dương liếc nhìn cô