
dõng dạc: “Tôi đói bụng, có cái ăn không?”
Trình Lục Dương liếc cô, “Phải làm rõ đây là nhà ai ! Có cũng không cho cô ăn!”
“Đại gia xin ngài thương xót, nể tình tôi thất tình, thưởng cho miếng cơm ăn đi!” Nhìn anh điềm nhiên như không nên cô cũng không biết xấu hổ mà giả vờ như chưa nghe thấy gì, “Anh xem thắt lưng quần rộng thế này, dù sao cũng phải để tôi ăn no bụng nó mới không tuột xuống chứ!”
Trình Lục Dương liếc cô một cái, dẫn cô vào bếp, chỉ vào mì hải sải đã lạnh trên bàn: “Tự mình hâm nóng!”
Đến giờ Tần Chân mới nhìn thấy hai bát mì đã làm xong từ khi nào nhưng chưa hề được động đũa: “Anh vừa làm sao? Lúc tôi ngủ?”
Trình Lục Dương hừ hai tiếng, tỏ vẻ trả lời.
“Vậy sao anh không ăn?” Cô xách quần đi hâm nóng mì, thật sự lôi thôi nên buộc nút thắt lưng quần lại, sau đó hai tay làm việc.
Trình Lục Dương đứng ở cửa nhìn cô bận rộn nhưng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô hâm nóng mì.
Cô trong bộ đồ rộng thùng thình của anh có vẻ rất buồn cười, tóc tai phân tán hất ra sau đầu, trông chẳng có vẻ nữ tính chuyên nghiệp ngày thường. Thậm chí cô còn thoải mái vừa bật bếp vừa ca hát, hoàn toàn không còn vẻ đau lòng gần chết lúc chiều.
Không thể nói rõ vì sao, anh cũng không biết vì sao nhìn cô ngủ rồi anh cũng không còn tâm trạng ăn mì gì nữa, cứ cảm thấy ngồi ăn một mình trước bàn ăn to như thế là chuyện vô cùng buồn cười.
Đây đại khái chính là lý do mà nhiều lần Phương Khải đưa anh trở về, anh sẽ ân cần đến đáng sợ mà cố giữ Phương Khải lại, sau đó tự mình xuống bếp làm suất cơm cho hai người.
Không muốn một mình đối mặt với chiếc bàn ăn trống trơn, không muốn một mình ăn thức ăn nóng hổi.
====
Sau khi được đun nóng thì mì hải sản đã trương hết rồi, sợi mì dính vào nhau, cá mực cũng không còn tươi vừa phải như trước.
Trình Lục Dương vốn không thèm ăn, kết quả nhìn thấy Tần Chân ăn ào ào vui vẻ thì anh cũng gắp một đũa cho vào miệng.
So sánh với tư thế tao nhã của anh, Tần Chân ăn chẳng ra dáng gì.
Anh không khỏi nói cô: “Đôi khi tôi rất nghi ngờ khi mẹ cô sinh ra cô, có phải đã quên vén tã lên xem không, nên mới có thể khiến giới tính hỗn loạn, nuôi dưỡng cô thành nam, thành ra cô chẳng có tí lịch sự mà con gái nên có gì cả. Cô tính toán lại hai tảng thịt trước ngực mình, cân nhắc xem bản thân mình có nên tham gia vào đội ngũ đàn ông có vùng đất bằng phẳng không?”
Tần Chân uống hết nước mì nóng, sau đó mới ngẩng đầu thỏa mãn nói: “Bản thân tôi thoải mái là được rồi, vốn chẳng phải thiên kim tiểu thư gì, việc gì phải biến bản thân mình thành thân thể tiểu thư số mệnh nha hoàn?”
Trình Lục Dương giễu cợt cô: “Khó trách Mạnh Đường không đếm xỉa đến cô!”
Vốn chỉ là một lời vô tâm, xưa nay anh luôn nói huỵch toẹt ra, nhưng thốt ra lời này rồi thì bản thân anh cũng phát hiện không ổn.
Như anh dự đoán vẻ mặt Tần Chân hơi buồn bã, nhưng vẫn tỏ ra không sao cả hỏi anh một câu: “Anh cảm thấy nếu tôi ăn cơm lịch sự hơn, nói chuyện nhã nhặn hơn, chẳng lẽ anh ta sẽ coi trọng tôi?”
Trình Lục Dương không nói chuyện.
“Để ý đã sớm vừa ý, nếu đã không đếm xỉa thì tôi có nói gì làm gì thì cũng ảnh hưởng đến anh ta được.” Tần Chân bưng bát không đi đến bồn nước: “Đừng tỏ cái vẻ miệng lưỡi nhanh nhảu rồi lại hối hận không thôi đó, anh đã nói tôi là con trai, làm con trai thì tất nhiên phải thật tình. Khổ sở thì khổ sở, khóc xong rồi là tốt rồi.”
Nói xong cô còn quay đầu nở nụ cười với Lục Dương, cuối cùng rửa bát xong còn cố ý ngồi xuống đối diện anh, nói cực kỳ nghiêm túc: “Thật ra anh nói rất có lý, tôi chỉ là cứ không chịu chấp nhận mà thôi.”
Trình Lục Dương rút tờ giấy khăn lau miệng rồi đứng dậy nhìn cô từ trên cao, “Cho nên?”
“Cho nên –” Tần Chân cũng đứng dậy theo, bỗng nhiên dang hai tay ôm lấy anh, trong lúc anh còn đang hóa đá thì thấp giọng nói, “Cám ơn anh.”
CHƯƠNG 24
Đó là một cái ôm rất thành ý, rất nhẹ rất nhẹ, thậm chí cô còn không dùng sức mà chỉ hơi dán vào người anh.
Trong phút chốc Trình Lục Dương cứng đơ cả người, bị một cái ôm đột ngột khiến cho chẳng biết làm sao, may mà chỉ khoảnh khắc, cô đã nhanh chóng lùi lại hai bước, trở về chỗ cũ.
Tần Chân ra vẻ kinh ngạc chỉ vào mặt anh, “Ố, anh đỏ mặt?”
Sắc mặt Trình Lục Dương xấu xí vô cùng trong nháy mắt, anh trừng cô hung tợn rồi xoay người đi đến phòng khách.
Tần Chân đi theo, “Cám ơn anh đã nghĩ gì nói nấy dõng dạc tự cho mình là đúng tự cho mình là thông minh làm việc thiện, nhờ có anh mà tôi được lợi không ít, như thế tôi mới hiểu ra dạy người lấy cá không bằng dạy người đánh cá.”
Đây là đang nói phét cái gì đây?
Trình Lục Dương dừng bước, Tần Chân đang lải nhải thì va vào lưng anh nên giật nảy cả mình.
Anh xoay người lại nhìn cô, “Tần Chân, tôi phát hiện cô rất biết được voi đòi tiên, hòa nhã với cô tí là cô đã dám làm bừa! Ngày nào đó nếu cho cô cái máy bay chiến đấu thì chẳng lẽ cô sẽ ngập tràn lòng yêu nước, lái luôn đến đảo Điếu Ngư, không cho phép ai được ở đó mà giết toàn bộ ?”
Tần Chân buông tay, “Không phải chúng ta là bạn bè sao? Bạn bè chẳng lẽ không phải là nên có gì nói đó, đùa giỡn mắng thẳng mặt nhau sa