Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328921

Bình chọn: 7.5.00/10/892 lượt.

ghét bỏ rồi đứng dậy đi vào bếp đồng thời nói: “Vậy cô nhanh nhanh lăn đi, lăn được xa bao nhiêu thì lăn!”

Nhưng mà lời này chẳng có tính đe dọa gì cả, thậm chí, khi anh đến gần phòng bếp, nét mặt còn thả lỏng ra, như anh đang thở phào vì Tần Chân rốt cuộc không ra chiều sống dở chết dở nữa.

Anh vừa điều khiển cánh tay đau âm ỉ làm bếp, vừa vô cùng bình tĩnh nói cho cái tay cao quý tự hạ thấp địa vị của mình: “Bổn thiếu gia đây là mở lòng từ bi thương xót kẻ thất tình, bằng không đánh chết tôi cũng sẽ không nấu cơm cho cô nàng!”

Kết quả đến khi anh bày bát mì hải sản lên mặt bàn rồi ra phòng khách xem xem thì mới phát hiện Tần Chân đã ngủ lăn quay ra ghế sofa.

Té ra khi anh tốt bụng ở trong bếp làm cơm chiều cho cô thì cô nhàn nhã tự tại ngủ ngon trên ghế sofa?

Trình Lục Dương định lay cô tỉnh nhưng vừa ngồi xuống thấy cô dù ngủ rồi mà vẫn bất an trở mình, nhíu chặt mày, nói mê gì đó.

Anh phân biệt cẩn thận thì phát hiện cô nói hai câu liên tiếp: “Tôi không có tiền, đừng tìm tôi đòi tiền.”

Quả nhiên là con người tầm thường, anh còn tưởng rằng cô si tình tên Mạnh Đường kia như thế, ít nhất cũng nên gọi tên anh ta hai tiếng, kết quả nằm mơ cũng nói đến tiền.

Nghĩ thế rồi anh lại đứng dậy, vào phòng ngủ mang cái chăn sạch sẽ ra đắp lên cho cô.

Anh chỉ không muốn có người chết bệnh trong nhà anh, thế thôi !

=====

Gần tám giờ thì Tần Chân tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, đồng hồ trên tường kêu tích tắc, trong phòng im ắng.

Cô ngồi dậy, nhìn chiếc chăn trên người mình sau đó xách quần tìm kiếm chủ nhân căn nhà khắp nơi.

Tìm một vòng tầng một mà không thấy bóng người, cô lại leo lên tầng hai, rốt cuộc nhìn thấy Trình Lục Dương ở trong phòng sách.

Lúc đó, Trình Lục Dương đang gọi điện thoại, mặt hướng ra màn đêm ngoài cửa sổ, chỉ để lại sườn mặt cho Tần Chân. Bất ngờ là anh đang đeo một chiếc kính đen, phối hợp với chiếc áo phông màu trắng và cái ngủ màu đen bằng bông, thoạt trông cứ như sinh viên, mà bớt đi cảm giác xa cách thường ngày.

Tần Chân nghe thấy anh dùng giọng điệu cáu kỉnh không yên nói với đầu bên kia: “Đúng, giảm mạnh lắm, mới đầu tôi tưởng cận thị, kết quả phát hiện đeo kính cũng không có tác dụng.”

Nói tới đây, anh bỗng gỡ chiếc kính đen xuống, không kiên nhẫn ném xuống sàn nhà, tiếng lạch cạch khiến Tần Chân đứng ở cửa giật mình không dám lên tiếng.

“… Thế là thế nào? Phải kiểm tra tỉ mỉ lại ? Lần trước anh nói với tôi là không có vấn đề gì cả, sao lại muốn tôi đến làm kiểm tra?” Giọng anh đầy ắp nỗi tức giận, đường nét trên gương mặt căng lên, khôi phục dáng vẻ người lạ chớ gần: “Đừng có dông dài, có chuyện thì nói, có rắm mau đánh!”

Không biết người ở đầu bên kia nói gì đó, anh bỗng đứng đực ra, sau nói gằn từng câu từng chữ: “Anh đang nói, tôi có khả năng không nhìn được màu nào nữa? Không phải mù màu xanh đỏ, cũng không phải kém về màu sắc mà là hoàn toàn hoàn toàn…”

Dù thế nào cũng không thể nói khỏi miệng hai chữ kia, anh lặng thinh một lát rồi đột nhiên cúp máy, không muốn nghe đối phương nói tràng giang đại hải nữa, nắm điện thoạt bịch một tiếng lên trên tường.

Không nghi ngờ gì, sức lực kinh người đó đã khiến chiếc di động nát tan.

Trong nỗi khiếp sợ, Tần Chân trốn ở cạnh cánh cửa nhanh như chớp, không để anh phát hiện bản thân, trái tim đập thình thịch trong phút chốc, cô lặng lẽ quay lại phòng khách.

Dường như cô đã khám phá ra một bí mật kinh người !

Bệnh mắt của Trình Lục Dương trở nên nghiêm trọng? Cho nên… Cô giật mình nghĩ tới buổi tối hôm di động bị cướp đó, ở văn phòng cô chỉ đùa anh chuyện màu sắc quần áo, không ngờ rằng lúc ấy anh lại phản ứng mạnh như thế, trực tiếp quát to cô ra ngoài.

Anh mắc bệnh mù màu ? Hoặc là nói anh đang dần dần bị bệnh mù màu ?

Cô ngồi đờ đẫn trên sofa, đột nhiên không thể thốt ra nổi một chữ.

Cô nhớ ra Phương Khải từng nói anh thường xuyên mặc trang phục có màu sắc tươi sáng, vì thế đã trở thành tiêu điểm của đám người mà không biết. Cô từng nghĩ đó là do anh cợt nhả, thích nổi trội, gây sự chú ý khắp nơi.

Anh chưa bao giờ lái xe, theo lý thuyết anh có thân phận như thế, hơn nữa Phương Khải lại thường xuyên xin nghỉ, nếu biết lái xe thì đi lại cũng tiện hơn nhiều… nhưng anh chưa từng định học lái xe.

Ngoài ra rất nhiều lần cô giao túi tài liệu cho anh, cho dù chỉ có hai màu thôi anh cũng cố ý bắt cô đánh dấu bằng chữ lên trên túi tài liệu. Một khi cô chê anh phiền phức thì anh sẽ nổi cáu.



Anh thật sự bị mù màu, hoặc là nói … cảm giác màu sắc rất kém.

Tần Chân ngồi ở trong phòng khách không bật đèn, tiêu hóa bí mật không ai biết này.

Qua khoảng mười phút, Trình Lục Dương đi từ tầng hai xuống. Thấy Tần Chân ngồi ngẩn người như khúc gỗ trên sofa, anh dừng một lát rồi mới vào phòng khách, hỏi: “Lại đau lòng cho mối tình đầu chết non của cô hả?”

Tay trái anh tùy ý bấm lên tường, phòng khách lập tức sáng ngời.

Tần Chân ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh lại khôi phục dáng dấp cà lơ phất phơ xưa nay, hai tay đút thoải mái trong túi quần, hoàn toàn không có vẻ cáu kỉnh và giận dữ vừa rồi.

Cô xách quần đứng lên, nói


XtGem Forum catalog