Teya Salat
Miệng độc thành đôi

Miệng độc thành đôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329054

Bình chọn: 10.00/10/905 lượt.

nh như gặp cú sốc rất lớn nên nhanh chóng an ủi: “Không sao không sao, cảnh sát tới rồi, cô gái đó khẳng định không sao rồi!”

Trình Lục Dương hoàn hồn, bỗng ngẩng phắt đầu lên, “Bà nói gì ạ ? Cảnh sát gì?”

“Không biết ai báo cảnh sát, mấy người các bà còn chưa kịp gọi điện thoại đâu, thì cảnh sát đã tới rồi.” Bà lão chỉ vào con đường đằng chỗ rẽ, “Nhìn thấy không? Người đàn ông kia chả tìm đúng chỗ đánh vợ gì cả, đi tới cuối con đường này là có sở cảnh sát, nếu lái xe thì chỉ trong vòng một phút đã đuổi đến. Vừa rồi các bà đang định gọi điện thoại, xe cảnh sát đã đến nơi rồi — ai, cháu chạy gì đấy?”

Bà lão chưa nói xong thì thấy anh chàng khôi ngô tuấn tú xoay người chạy về phía góc đường, tốc độ quả thật đạt chuẩn, không được chọn vào đội tuyển quốc gia thì thật lãng phí.

====

Trái tim Trình Lục Dương sắp nhảy ra khỏi cổ họng, anh chạy một mạch đến sở cảnh sát cuối con phố, bị cảnh sát ngăn lại cũng không quan tâm mà cứ xông vào trong.

Có không ít người trong đồn công an, có mấy căn phòng đang sáng đèn, anh xông vào mấy phòng liền mà vẫn chưa tìm ra Tần Chân, khi suýt nữa thì bị người ta đuổi ra ngoài thì rốt cuộc nhìn thấy bóng người trong phòng cuối cùng bên tay trái.

Vốn đang định nhìn thấy cô thì trước tiên phải xách áo cô lên mắng dữ một trận, một phụ nữ tăng ca đến nửa đêm làm cái gì ? Có tý ý thức an toàn gì không hả ? Đã biết phải tăng ca thì ở trung tâm thương mại trong đêm khuya vắng người thế này, lẽ nào còn không biết hẹn xe taxi từ sớm đi ?

Anh có cả đống lời ngoa ngoắt nghẹn trong bụng, định rằng vừa thấy cô thì sẽ bùng nổ, nhưng ai ngờ thật đến khoảnh khắc này thì anh lại không thốt ra nổi một chữ.

Dưới ánh đèn chân không, người con gái kia bụm mặt ngồi tựa tường trên ghế dài, có một nữ cảnh sát đang ngồi xổm bôi thuốc cho cô. Ống quần cô bị xắn lên bắp đùi, để lộ khu vực bị bầm tím và xước xát, da cô rất trắng nên trông rất ghê người.

Chiếc áo tay lỡ màu trắng cô vốn mặc hôm nay bị người ta lôi kéo đến mức hằn lên nhiều nếp nhăn, chỗ này thì bẩn chỗ kia thì đen, bẩn thỉu như tên ăn mày, phần vai còn bị xé toạc để hở vai trái trắng nõn … cùng với dây áo mảnh nhỏ.

Nữ cảnh sát vừa bôi thuốc vừa an ủi cô, nhưng cô chỉ bụm mặt không nói một lời, trông không khóc mà không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lòng Trình Lục Dương thắt lại, anh bước lên mấy bước, hô: “Tần Chân?”

Anh có thể cảm giác được người trước mắt đơ người trong nháy mắt sau đó chậm rãi thả tay xuống, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ hoảng hốt, chỗ xương gò má còn có vết xước ghê người, máu tươi rơm rớm ra ngoài.

Nhìn thấy anh đến đây, Tần Chân rốt cục không nén nổi dòng nước mắt, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng giờ phút này cô chỉ có thể khóc thút tha thút thít, không nói nổi một lời.

Nước mắt lăn xuống miệng vết thương, chắc chắn đau cực kỳ, biểu cảm của cô lập tức trở nên càng đáng thương hơn, từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi.

Trình Lục Dương nghe thấy cô khóc thút thít gọi tên anh: “Trình… Trình Lục Dương…”

Trong đôi mắt đen nhánh đong đầy nước mắt, sắp không thấy rõ thần thái vốn có rồi.

Anh giận dữ cởi đồ âu ra khoác lên người cô sau đó bỗng quay đầu nhìn tên đàn ông bị còng tay đang tường trình trước bàn thẩm vấn, nhận ra hắn chính là người động tay động chân với Tần Chân ở tòa nhà của Âu Đình lần trước, anh bước lên không nói một lời.

Người đàn ông kia đưa lưng về anh đang khúm núm tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, nào ngờ bị người phía sau tóm tay rồi bị kéo dậy khỏi ghế trong nháy mắt.

“Cậu ai –” Còn chưa dứt lời, hắn ta còn chưa thấy rõ ai đã kéo hắn ta lên thì đã bị Trình Lục Dương nện thật mạnh xuống bàn. Toàn bộ giấy bút của cảnh sát rơi xuống mặt đất, bản thân cảnh sát cũng giật mình đứng phắt dậy.

Trong căn phòng tổng cộng có hai cảnh sát, nữ sĩ quan phụ trách bôi thuốc cho Tần Chân, nam sĩ quan phụ trách ghi chép, lúc này trông thấy Trình Lục Dương có hành vi bạo lực thế này đều quát anh: “Mau dừng lại!”

Trình Lục Dương chẳng thèm để ý đến họ mà chỉ quay đầu hỏi Tần Chân: “Cái tay nào?”

Tần Chân hai mắt đẫm lệ nhìn anh, miệng há thật to.

“Cái tay nào chạm vào cô?” Trình Lục Dương giận dữ hỏi rồi tóm cái tay trái không bị còng của người đàn ông lên: “Cái này?”

Tần Chân sợ ngây người nên vẫn chưa trả lời. Mà người đàn ông kia cũng bắt đầu ra sức giãy giụa, nhưng một tay hắn ta bị còng vào lan can trên tường không thể động đậy, đánh lại cái khung thì chỉ chịu thiệt.

Trình Lục Dương giận dữ ngút trời, đấm tiếp một nhát vào mặt người đàn ông kia không hề nghĩ ngợi: “Đánh chết mi đồ thối tha không biết xấu hổ ! Ai cho mày bắt nạt phụ nữ ! Ai cho mày liều mình vì sắc!”

Người họ Trương sợ tới mức kêu quang quác: “Cứu mạng! Giết người! Cảnh sát mau cứu tôi!”

Trình Lục Dương đập dồn dập vào người hắn ta, tiếng kêu như giết lợn vang vọng khắp phòng.

Hai người cảnh sát đều xông vào kéo lại Trình Lục Dương, không cho anh tiếp tục đánh người.

Nam cảnh sát sốt ruột hô: “Anh bình tĩnh đã! Đây là sở cảnh sát, có chuyện gì giao cho cảnh sát giải quyết! Nếu còn gây rối nữa, có tin tôi còng cả