
ấn gắt gao, các nàng rốt cục vẫn tùng khẩu.
” Đó là bởi vì… người tiểu thư phải gả không phải Nam Cung Mị, mà là thành chủ của chúng ta!”
Cái gì?!” Này xuất hồ ý liêu đáp án, làm Nguyệt Nga Nhi hoàn toàn sửng sốt.
Người nàng phải lấy không phải Nam Cung Mị, mà là Hắc Mộc Dạ?! Điều này sao có thể? Nghĩa huynh rõ ràng đem nàng hứa gả cho Nam Cung Mị kia mà! Kinh ngạc, Nguyệt Nga Nhi đột nhiên nhớ tới lúc ấy, khi nàng hỏi Hắc Mộc Dạ vì cái gì lúc ấy lại bắt nàng đi, hắn trả lời:
” Bởi vì, ngươi là của ta.”
Hồi tưởng khí phách của hắn khi rầm rĩ tuyên cáo, Nguyệt Nga Nhi thực sự rất lo sợ..
Chẳng lẽ, ý tứ câu nói kia của hắn là muốn thú nàng làm vợ? không thể
Nhưng là…vì cái gì?
Nguyệt Nga Nhi nổi lên mi tâm, đáp án của nha hoàn chẳng những không cởi bỏ nghi hoặc trong lòng nàng, ngược lại còn làm nàng tiến vào một dải sương mù mơ hồ không xác định.
Nếu Hắc Mộc Dạ vì cùng nghĩa huynh hoặc Nam Cung Mị từng có thù oán, cho nên tính đem cừu hận trả thù ở trên người nàng, nàng còn có thể lý giải, nhưng là…… Hắn cướp kiệu hoa, đúng là vì muốn kết hôn nàng? Điều này làm nàng không thể giải thích.
Nếu hắn thật sự muốn cùng nàng kết phu thê, vậy tại sao tuổi cập kê của nàng tới nay đã hai năm, hắn cũng không đến để đề cập qua hôn sự? Bằng thân thủ của hắn, muốn đánh thắng tám gã thủ hạ của nghĩa huynh, căn bản là chuyện dễ dàng, nhưng hắn lại không dựa theo quy củ của nghĩa huynh, ngược lại không tiếc lấy thủ đoạn cường ngạnh, khi nàng xuất giá lại cướp dâu,mục đích là gì?
Là bởi vì hắn mơ ước tài sản, quyền thế của nghĩa huynh, lại biết nghĩa huynh sẽ không đem nàng hứa gả cho nam nhân đáng sợ như vậy, cho nên mới quyết định áp dụng phương thức ti tiện, bỉ ổi như vậy sao? Hoang mang trong nàng bắt đầu xuất hiện khi hai người hầu tiến đến, nói:“ Qua nửa canh giờ sẽ bái đường , chúng ta đến hầu tiểu thư sửa sang lại một chút xiêm y!!!
” Không! Đừng ép ta!” Nguyệt Nga Nhi gạt tay các nàng ra, la lên: “Ta sẽ không gả cho chủ tử các ngươi, người ta muốn gả là Nam Cung Mị!”
“Đời này ngoại trừ ta, ngươi đừng mơ tưởng nam nhân khác!” Một tiếng nói lãnh trầm đột nhiên theo phía sau truyền đến.
Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên cứng đờ, lập tức nhận ra chủ nhân thanh âm này. Nàng toàn thân buộc chặt, không có dũng khí quay đầu lại. Nhưng mà, cho dù không xoay người, nàng vẫn có thể tinh tường cảm giác được hắn đi vào trong phòng, đứng lặng sau thân thể của nàng .
Hắn xuất hiện, làm Nguyệt Nga Nhi tâm nổi lên một trận chấn động, khẩn trương không thể hô hấp .
“Các ngươi trước đi xuống.” Hắc Mộc Dạ thản nhiên hạ lệnh.
Vừa nghe thấy lời nói hắn, Nguyệt Nga Nhi tâm lâm vào một trận kinh hoảng, cơ hồ muốn mở miệng năn nỉ bọn nha hoàn lưu lại.Tuy rằng các nàng là nha hoàn của Hắc Mộc Dạ, cho dù thật sự lưu lại cũng không khả năng giúp nàng, nhưng là vô luận như thế nào, có người ở bên cạnh còn hơn chính mình một người một mình đối mặt Hắc Mộc Dạ.
Nhưng mà, bởi vì nàng quá hiểu, các nàng không có khả năng nghe lời của nàng.
Hai nha hoàn nghe lệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng Hắc Mộc Dạ, Nguyệt Nga Nhi như bị một đạo vô hình đè nặng.Nàng mãnh liệt cảm giác được, rằng cả người bị bao phủ bởi hơi thở của hắn, loại cảm giác này giống như bản thân là một con mồi đang vùng vẫy trong một cái lưới vô hình, rốt cuộc trốn không thoát lòng bàn tay hắn !
Cái cảm giác xâm lược này làm Nga Nhi sợ hãi cùng cực, nàng không tự chủ được phát run, không biết chính mình rồi sẽ gặp vận mệnh như thế nào? Hắc Mộc Dạ ánh mắt dừng ở trên thân ảnh vẫn cố ý đưa lưng về phía hắn, vai nàng run run, hắn biết trong lòng nàng đầy kích động cùng bất an.
“Như thế nào? Không có dũng khí xoay người lại đối mặt ta? Thân là tiểu muội Giang Nam Đế vương Phượng Thư Dương,
lá gan của ngươi cũng chỉ lớn được như thế?”
Trong giọng của hắn không hề che giấu ý tứ trào phúng,nói như vậy làm cho nàng nhất kích, Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên xoay người lại.
“Ai nói ta không có dũng khí? Ta chỉ là không nghĩ sẽ thấy ngươi!”
Nàng có thể cho phép người khác nói nàng nhát gan, nhưng chính là không thể cho phép người khác nói xấu nghĩa huynh!
Hắc Mộc Dạ đối với ý kiến phản bác từ chối của nàng, chỉ dùng mắt không thể nhận ra cảm xúc, đánh giá giá y trên người nàng.
“Xem ra, ta sai người chuẩn bị giá y cho ngươi quả thật rất vừa người.”
Vừa nghe hắn nhắc tới gía y, Nguyệt Nga Nhi lập tức hỏi:“” quần áo của ta đâu?”
“Đốt rồi!!” Hắc Mộc Dạ không chút nào để ý nói.
“Cái gì? Thật quá đáng! Ngươi như thế nào có thể làm như vậy? Đó là giá y của ta nha!” Nguyệt Nga Nhi tức giận đến cả người phát run.
Giá y kia của nàng là nghĩa huynh nàng vì hôn sự của nàng, đã mời riêng một sư phó nổi tiếng trong kinh thành làm. Hắn như thế nào có thể…? không có sự đồng ý của nàng lại đem đi đốt?
“Giá y của nàng hiện tại chính là thứ đang mặc trên người nàng!”
“Không! Thế này mới không phải! Ta không cần mặc thứ quần áo không phải của ta!
Hắc Mộc Dạ không chút nào để ý phản kháng của nàng, thản nhiên nói:“Nếu ngươi không muốn quang thân cùng ta bái đường, thì nên ngoan