
nước mắt của cô, nhưng tuyệt đối không giống như những gì cô nói, nước mắt phụ nữ nhất định là nhược điểm của tôi. Tôi không phải là cái máy đánh giá nói dối, không có thời gian, không có tâm tình đi làm rõ xem rốt cuộc lúc nào cô nói thật, lúc nào nói dối. Còn về vụ gian dối mà cô ngu ngốc đến mức không nhìn ra, lại còn dương dương tự đắc thì cứ coi như tôi xui xẻo, đáng đời…”
Từ đầu đến cuối cô không hiểu gì cả, đây cũng chính là vấn đề khiến cô đau đầu nhức óc nhất bây giờ. Tại sao anh ta lại nói là mềm lòng trước nước mắt của cô, nhưng không phải nước mắt của bất cứ người phụ nữ nào cũng là nhược điểm của mình? Còn về việc cô ngốc đến mức không nhận ra điều gì đó, rốt cuộc đó là thứ gì? Tại sao anh ta lại nói những lời như vậy? Tại sao lại thể hiện cảm xúc như thể bị tổn thương vì tình yêu chứ?
Cô bất giác nghĩ đến câu nói đùa của Tằng Tử Kiều…
Anh ta như vậy…liệu có phải thật sự đã phải lòng cô…
Thế nhưng, làm gì có chuyện đó…
Mối lương duyên trời đánh
Cô than dài một tiếng, kéo chăn lên quá đầu, che kín mặt lại, trong lòng cảm thấy bức bối khó nói thành lời.
“Ngủ thôi, ngủ thôi…”
Cô cuộn người lại, mong muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thế nhưng vẫn chẳng thể nào dừng suy nghĩ được, đầu óc loạn xạ, rối bời, không biết đang nghĩ những gì.
Để đại não của mình nghỉ ngơi đôi chút, cô bất đắc dĩ phải dùng cách truyền thống: “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…”
Không biết đếm đến 2009 hay 2010 con cừu, cuối cùng cô đã có thể chìm vào giấc ngủ.
Chương 9: Tranh cãi
Theo lí mà nói, buổi sáng là thời điểm người đàn ông dễ hưng phấn nhất, thế nhưng không biết tại sao hôm nay điều này lại đúng với Viên Nhuận Chi.
Trong mê man, mơ màng, cô cảm thấy luồng ánh sáng rọi từ trên xuống, ấm áp, dịu nhẹ mà dễ chịu. Cô khẽ mở đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ của mình, “tạch”, tất cả đèn trong phòng đều sáng trưng, ánh sáng chói lóa khiến cô khó lòng thích ứng, theo ý thức liền đưa tay che mắt lại.
Mấy giây sau, cô thả tay xuống, nhìn bóng người đang thấp thoáng trong buồng tắm có ngăn kính, tiếng nước lại truyền tới. Cô ngây người nhìn vào vách ngăn kính một hồi lâu, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường, đang chỉ nấc 12 giờ. Trong lòng thầm nghĩ, chị Hạ nhất định theo mấy người khác đánh bài, bây giờ mới quay về phòng.
Cô hắng giọng, đang định gọi một tiếng chị Hạ, ai ngờ, bức tường ngăn kính đột nhiên biến thành một cánh cửa, sau đó tự động mở ra, cô sợ đến mức lùi bước về phía sau. Sau khi xác định rõ người đang tắm trong phòng là một người đàn ông, cô kinh hãi đến mức ôm chặt miệng lại.
Chết toi, cái khách sạn vô lương này tại sao lại loạn xạ thế này chứ?
Cô đang định thức dậy, bỗng nhiên cả người dường như bị dính chặt vào giường, rõ ràng là tay chân vẫn cử động, nhưng chẳng thể nào xuống khỏi giường được.
Cô lo lắng thét lớn về phía buồng tắm có ngăn kính kia: “Rốt cuộc ngươi là ai? Đã cho ta uống thuốc gì rồi? Ta nói cho mà biết, nếu như ngươi dám động vào người ta, ta nhất định sẽ thiến ngươi luôn!”
Người đàn ông kia cứ như thể bị điếc, hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô, vẫn im lặng tắm tiếp.
Cô vốn dĩ đang định thét loạn lên, đột nhiên cũng im bặt lại.
Trên chiếc bóng dài mà khỏe khoắn kia, từng thớ thịt đều vô cùng rắn chắc, phần lưng vô cùng hấp dẫn, gợi cảm, phần mông cong lên khiến cô muốn vỗ mạnh tay lên đó.
Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng rực, bất giác thầm nghĩ, phải chăng Thượng Đế thương hại cô bị đàn ông đả kích nhiều lần như vậy, cho nên đã trực tiếp ban tặng cho cô một người đàn ông cực phẩm, thân hình tuyệt đẹp, tướng mạo tuấn tú, công phu trên giường lão luyện coi như bù đắp?
Cô điều chỉnh lại chiếc đầu của mình, cố gắng để nhìn ngắm cho bằng được người đàn ông có thân hình tuyệt vời kia trông mặt mũi ra sao. Thế nhưng dù nỗ lực thế nào, cô cũng chỉ nhìn được khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng của người này, phần tóc ướt rủ xuống che hết phần trán của anh, đôi lông mày tuấn nghị, đen rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi quyến rũ lạ thường…
Tại sao người đàn ông này trông lại quen mặt đến thế?
Đúng vào lúc cô đang nghi ngờ, người đàn ông này liền từ từ quay người lại, cô mở to mắt ra, vô cùng kì vọng có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này. Lúc này, bỗng nhiên “tạch” một tiếng, tất cả đèn điện trong phòng đều bị tắt đi, hồi phục lại trạng thái mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê ban nãy.
Có khoảnh khắc cô đã cảm thấy ông trời đang đùa giỡn cùng cô, chẳng khác nào treo miếng thịt trước mặt cô, nhưng lại bắt cô nhìn thấy mà không ăn được.
Cô vùng vẫy mãnh liệt, định ngồi dậy bật đèn lên thì bất ngờ sờ thấy thứ đồ gì đó mềm mềm, cô cố gắng trợn to đôi mắt ra. Là người đàn ông khi nãy, giờ đây đang ngồi ngay trước mặt cô, căn phòng tắm tối khiến cô không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của anh ngoài chiếc cằm cương nghị và bờ môi hoàn mỹ, gợi cảm của anh.
“Chi Chi…Chi Chi…Chi Chi…” Bờ môi gợi cảm đó bắt đầu mấp máy gọi tên cô hết tiếng này đến tiếng khác, giọng nói mang chút vô lại, chút tình ý đắm say.
Anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bờ ngực của mình, đưa lên men theo xươ