
đau buồn đó. Lúc quay mặt sang, cô nhìn thấy Phương Nhiên ra sức đưa mắt ra hiệu cho Hạ Dương, nhưng không ngờ anh chàng vờ như không nhìn thấy. Phương Nhiên đành phải bấm bụng lâm trận, phát động vòng tấn công mới bằng rượu.Mặc dù tửu lượng của Chung Lăng không tồi, nhưng cũng không thể chịu nổi sự oanh tạc dồn dập của mấy người đó, rượu bốc lên khiến mặt cô nóng rực, cô khẽ mỉm cười nói: “Tôi vào toilet một lát, mọi người cứ tiếp tục”.Trong tích tắc vã nước lạnh lên mặt, cô cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô chậm rãi dặm thêm phấn, loanh quanh hồi lâu mới quay vào.Có lẽ mấy người kia ý thức được rằng nếu xét về tửu lượng, ở đây không ai có thể là đối thủ của cô, nên không đến chúc rượu cô nữa. Chung Lăng rất vui vẻ, còn tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn của Chỉ Quân, nói rằng lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm.Bành Húc là người đầu tiên không ngồi yên được nữa, anh ta loạng choạng đứng dậy, miệng phả hơi rượu nói: “Tôi, tôi về trước đây”.Tiếp đó là Phương Nhiên, tửu lượng của cô nàng vốn kém nhất, uống không phải là ít, nếu không gắng gượng chịu đựng bằng ý chí thì đã gục từ lâu rồi.“Thôi thanh toán nhé.” Tư Mẫn nói nhỏ.Dĩ nhiên là Chung Lăng không có ý kiến gì.Tất cả mọi người đều trong tình trạng ngà say, không thể lái xe về. Hạ Dương tống hết bọn họ lên taxi, báo địa chỉ cho lái xe, đến khi ngoảnh đầu lại thì thấy Chung Lăng đang chậm rãi bước tới.Hạ Dương lắc lư chiếc chìa khóa trong tay: “Đưa cô một đoạn nhé?”Chung Lăng vẻ mặt vô cảm: “Anh rất bất lịch sự”.Hạ Dương đáp rất tưng tửng: “Nếu cô muốn sau khi hết giờ làm việc vẫn bị người khác một điều giám đốc, hai điều giám đốc thì tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô”.Chung Lăng cứng họng, chỉ biết bĩu môi.“Đến bệnh viện RJ?”Chung Lăng
CHƯƠNG 1 (11)
thắc mắc ngẩng đầu lên: “Sao anh lại biết?”
Hạ Dương liền nhún vai: “Tôi có thể đọc vị bất kỳ ai, cô có tin không?”
Còn lâu Chung Lăng mới tin những lời khoa môi múa mép của Hạ Dương, nhưng lại rất tin vào tay lái và khả năng nhớ đường của anh ta, cô nghĩ một lát rồi mỉm cười: “Thế thì cảm phiền anh”.
Xe chạy được mấy cây số, đột nhiên Chung Lăng sực nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Anh vẫn lái xe sau khi uống rượu à?” Cô không biết trong nước sẽ phạt như thế nào đối với người uống rượu mà vẫn lái xe, nhưng ở Anh, nhẹ thì bị tước bằng, nặng sẽ phải vào tù.
“Tôi không uống rượu.” Hạ Dương bình thản đáp.
“Vậy hả.” Lúc này Chung Lăng mới yên tâm.
“Vừa nãy sao anh không chúc rượu tôi?” Không nén nổi tò mò, cuối cùng Chung Lăng hỏi.
Ánh mắt Hạ Dương rất bình thản, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt: “Cô nghĩ là tại sao?”
“…” Chung Lăng không biết phải nói gì, đành coi như chưa từng hỏi câu này.
Hạ Dương dừng xe trước cổng bệnh viện rồi nói nhỏ: “Đưa di động cho tôi”.
Mặc dù bất ngờ nhưng Chung Lăng vẫn đưa.
Hạ Dương nhập vào một dãy số rồi cười vui vẻ: “Nếu đi đâu mà không bắt được xe thì cứ bấm số này”.
“Vậy hả, số điện thoại gọi xe à? Cảm ơn anh.”
“…” Dường như Hạ Dương sững lại, nhưng cũng không giải thích gì thêm.
Chung Lăng mua một số đồ dinh dưỡng và trái cây ở siêu thị nhỏ gần bệnh viện rồi xách vào phòng bệnh, Chỉ Quân đang vừa ăn táo vừa đọc tạp chí.
“Ê, ung dung quá ha.” Chung Lăng trêu.
Chỉ Quân cười nói: “Vào đây”.
Đang nói cười thì phòng trong có người bước ra, cô ấy đặt con dao gọt hoa quả đã rửa sạch trở lại đầu giường, nghiêng đầu sang cười: “Chỉ Quân, có bạn đến thăm chị à?”.
Một cô gái nhanh nhảu, mỏng mày hay hạt, vừa nhìn Chung Lăng đã thấy rất ưa.
Chỉ Quân liền cười: “Diệp Tử, để chị giới thiệu với em, đây chính là chị Chung Lăng”.
Đôi mắt đẹp của Chung Lăng chớp chớp, cô khẽ gật đầu theo phản xạ, cái tên Diệp Tử không hề xa lạ đối với cô.
Diệp Tử vui vẻ đưa tay ra: “Chị Chỉ Quân thường kể về chị với em”.
“Hơ hơ, thật là trùng hợp, cô ấy cũng thường…” Chung Lăng ngừng lại một lát, chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Nói xấu Diệp Tử với chị”.
Diệp Tử liền la lớn: “Nói xấu người khác sau lưng, thật là vô liêm sỉ”.
Thấy vậy Chỉ Quân liền cười khúc khích, bầu không khí trở nên vô cùng thân thiện, sôi nổi.
Dường như ba người có rất nhiều chủ đề chung để nói, tính cách của Chung Lăng khiến cô rất ít khi hồ hởi chuyện trò với một người mới gặp lần đầu tiên, nhưng Diệp Tử là một ngoại lệ, rất thu hút cô.
Giữa chừng Diệp Tử có điện thoại gọi đến, cô nấp vào một góc nghe máy. Một lát sau Diệp Tử cười tủm tỉm nói: “Em về đây, chị chú ý nghỉ ngơi nhé”.
Quách Chỉ Quân chậm rãi cắt tỉa móng tay đáp: “Ừ, hẹn hò vui vẻ nha”.
Diệp Tử “xí” một tiếng rồi cất tiếng chào Chung Lăng, mặt đỏ tía tai ra về.
“Đúng là cái đồ trọng bồ khinh bạn.” Quách Chỉ Quân lẩm bẩm.
“Gì vậy?” Chung Lăng buột miệng hỏi.
Chỉ Quân chỉ ra cửa sổ: “Chắc chắn là ông chồng cô nàng lại đến đón đó mà”.
Chung Lăng đứng dậy chỉ kịp nhìn thấy Diệp Tử lên một chiếc xe màu xanh sapphire, sau khi quay đầu liền lao vút đi. “Tình cảm của bọn họ thắm thiết lắm hả?”
“Ừ, là bạn học hồi đại học, kết hôn cũng mấy năm rồi, vẫn dính nhau như CHƯƠNG 1 (12)sam.”Chung Lăng tặc lưỡi nói: “Thế hóa ra cậu ghen với người ta hả”.Quách C