
tự để tớ giới thiệu bạn mới này.
– Oh yeah!_một tràng hò hét vang lên rồi cả lớp im bặt, hồi hộp chờ đợi xem người sẽ xuất hiện là ai.
– Hai bạn vào lớp đi._Lan Anh quay ra cửa gọi.
Hai chàng trai cao khoảng trên 1m8, mặc đồng phục quí phái bước vào, trông rất thu hút. Hai người đứng cạnh Lan Anh khiến cô bạn có chiều cao 1m60 tròn trĩnh bị lọt thỏm xuống rất buồn cười.
– Đây là hai bạn trường
STAR cử đến trường mình. Các bạn tự giới thiệu đi.
– Chào các bạn, mình là Hoàng Tuấn Kiệt._anh chàng với mái tóc màu nâu xoăn ôm lấy mặt cực điển trai, bên tai đeo khuyên một bên lấp lánh cất tiếng.
– Chào các bạn, mình là Phạm Thế Duy. Rất vui được học cùng các bạn. Mong các bạn chiếu cố._Cậu bạn với mái tóc đen thần Việt cười khoe cái răng khểnh rất duyên.
Một tràng pháo tay nữa lại nổi lên.
– Được rồi. Các bạn xuống ngồi bàn cuối kia cùng hai bạn trường SKY nhé.
– Cảm ơn cậu._Duy lại cười khoe răng.
Nói xong thì anh chàng rất hăng hái xuống chỗ bọn nó ngồi vào cạnh nó cho anh bạn của mình ngồi ngoài cùng (bàn bên MOON được chia làm hai dãy bàn, một bên bàn 4 chỗ, một bên bàn 2 chỗ như kiểu bàn đi thi đại học. Bạn nào chưa thi đh không biết tưởng tượng ra được không -_-)
Giáo viên vào lớp ngay sau đó tiếp tục buổi học. Nó đang ngồi vẽ linh tinh thì nghe thấy tiếng gọi.
– Bạn ơi!
– Chuyện gì thế bạn?_nó khó hiểu nhìn sang cậu bạn với dấu hỏi chấm to đùng.
– Không có gì. Mình chỉ muốn làm quen thôi.
Nó thầm thấy buồn cười. Kiểu làm quen này nó gặp không ít nhưng cậu bạn này có vẻ đáng tin, chắc không phải loại con trai mới gặp nó bị “tình yêu sét đánh” nên nó cũng niềm nở đáp lại:
– Ừ. Mình tên là Huyền Thy, là học sinh trường SKY.
– Tên bạn hay thật, đẹp như người bạn vậy.
– Tớ biết tên tớ hay mà. Cậu khen làm gì tốn công._nó cười toe toét.
– Tớ chưa thấy ai như cậu luôn đấy.
– Thì bây giờ thấy này.
– Ừ. Mà SKY trường cậu ở Hà Nội à?
– Ừ. Thế STAR trường cậu ở đâu?
– Trường tớ ở TP.HCM.
– Nhưng tớ nghe giọng cậu không giống người miền Nam lắm.
– Ừ. Tớ người Bắc nhưng vì ham chơi nên bố tớ đẩy tớ vào STAR để rèn luyện.
– Thật sao? Trường cậu toàn Nam sinh à?
– Ừ. Toàn là nam sinh với đống qui định biến thái vô cùng.
– Sao cậu nói trường cậu thế?
– Bla…bla…blê…blô
Nó và cậu bạn mới cứ ngồi nói hươu nói vượn, hết chuyện trên trời dưới biển lại những chuyện lung tung không đầu không cuối, thỉnh thoảng còn xen vài cái cười trộm. Nó cứ vô tư tía lia mà không biết bên cạnh có một ánh mắt sắc lẻm dõi theo nó từ đầu đến cuối.
Hắn cầm vai nó xoay đến thẳng nhìn bảng, còn hảo tâm nhắc một câu:
– Ngồi học nghiêm chỉnh. Không được làm mất danh tiếng SKY.
– Xìììì…_nó bĩu môi không thèm nhìn hắn.
– Thôi. Tí ra chơi nói chuyện tiếp nhé._Duy cười nói với nó.
– Ok.
Những giờ ra chơi tiếp theo hắn bị coi như không khí, nó chỉ chăm tía lia với cậu bạn mới, không thèm nhìn tới sắc mặt u ám của “đống không khí” kế bên. Hai người này mới gặp mà cứ như bạn thân lâu lắm mới gặp lại làm hắn chỉ muốn ngay lập tức kéo nó lại, không cho tiếp xúc với tên kia.
11h30 tan học, cả lũ kéo nhau về KTX. Năm người đi trên hành lang dài. Nó thì tía lia, nói cười vui vẻ, Duy pha trò khiến Lan Anh không khỏi bật cười, Lan Anh thỉnh thoảng chêm vào một câu làm nó với Duy cười lăn lộn, tên Kiệt gì đấy cũng không kiệt sỉ bằng hắn vì thỉnh thoảng còn biết nở nụ cười, còn hắn không khác gì tên âm hồn vất vưởng bị người ta nợ một số tiền lớn không trả lẳng lặng đi sau cả đám. Đến cửa phòng Lan Anh thì cô nàng dừng lại, chào nó với hắn:
– Bọn tớ vào phòng đây.
– Ơ thế cậu với hai bạn ý ở cùng phòng à?
– Ừ.
– Vậy các cậu vào phòng đi. Tớ cũng vào đây.
Chưa kịp để nó nói thêm gì hắn đã lôi tuột nó vào trong phòng để “cách li”.
– Làm gì thế?
– Cô nói nhiều nhức đầu.
– Liên quan gì đến anh. Anh không nghe thì bịt tai lại.
– Tiếng của cô bịt tai rồi vẫn nghe thấy.
– Vậy lần sau tránh xa tôi ra.
– Đi thay đồ để đi ăn. Không đói à?
Nó định cãi tiếp nhưng bụng lại đang biểu tình nên đành thôi. Các cụ có câu “Có thực mới vực được đạo” mà trước giờ người xưa nói là cấm có sai. Nó muốn có sức để cãi nhau với hắn thì phải ăn tiếp năng lượng đã. Nghĩ vậy nó lườm hắn một cái rồi mở tủ lấy quần áo vào nhà tắm.
Bên phòng bên Lan Anh đang chỉ chỗ để đồ cho hai bạn cùng phòng:
– Cậu có thấy bất tiện không?_Duy hỏi.
– Cũng hơi hơi. Nhưng tại năm nay trường sửa phòng nên mới như thế này. Nhưng không sao, hai cậu một giường, tớ một giường mà. Lo gì._Lan Anh cười tươi.
– Cậu không ngại là yên tâm rồi._con hến Kiệt (xỉ) bây giờ mới lên tiếng.
“Cốc…cốc…cốc”
– Ai đấy?_Lan Anh cất tiếng hỏi.
– Tớ! Thy nè. Các cậu xong chưa để đi ăn. Tớ đói lắm rồi.
– Chờ chút. Bọn tớ thay đồ đã.
– Ok. Nhanh nha.
– Hai cậu vào thay đồ đi. Tớ thay sau.
– Được rồi.
5p sau cả bọn đã tập trung ngoài cửa phòng Lan Anh rồi lại tíu tít đi ra canteen.
Canteen trưa đông nghịt người, các chàng trai “ga lăng” để hai cô gái đi kiếm chỗ ngồi còn mình thì thân chinh vào dòng người để mua đồ ăn. Nó với Lan Anh tìm được một bàn trong góc còn trống tiến tới n