
cùng bàn, lúc nó với hắn chơi khăm nhau, lúc nó ở nhà hắn, lúc hai người đi Nha Trang tham dự dạ hội, lúc nó đỡ đạn cho hắn, lúc nó nhận lời làm bạn gái hắn, rồi những ngày tháng hạnh phúc sánh đôi cùng nhau trên con đường nhộn nhịp của thành phố,…Tất cả vẫn như mới hôm qua vậy mà giờ đã thật xa… Đêm nào bừng tỉnh gối hắn cũng ướt đầm. Hắn tự biến mình thành một kẻ lạnh lùng, sẵn sàng làm đau bất kì ai muốn yêu thương hắn. Hắn giống như một con nhím yếu đuối, chỉ biết xù lông để dọa người ta không chạm vào mình.
Ăn cơm vẫn luôn là hắn nấu rồi bày bát đũa cho hai người, rồi lại tự ngẩn người ra trước sự thật đau thường đó. Hắn chẳng thể nhớ nổi đã bao lần hắn nhốt mình trong bóng tối nhìn ảnh nó đầy ắp trong điện thoại, nỗi nhớ nó ngày càng đầy lên làm hắn đau đớn. Hắn đã từng nghĩ sẽ đi theo nó nhưng nhìn bố mẹ hắn đau lòng hắn lại không nỡ. Bố mẹ nó cũng rất nhiều lần giục hắn quen một cô gái khác nhưng yêu một người thực không dễ quên. Hắn thấy giận nó. Tại sao còn nói yêu hắn mãi mãi chứ? Hay mãi mãi của hai người vốn khác nhau???
Hắn lái xe trên đường rồi không tự chủ được mà dừng lại bờ biển ngày xưa. Hắn xuống xe, bắt đầu đi lang thang. Biển vẫn vậy, vẫn là hàng dừa xanh rợp bóng đung đưa trong gió, vẫn là những nắng, những gió, những sóng bạc đầu, những bờ đá khi xưa. Bờ biển này là nơi nó đã cùng hắn tựa vào nhau mà ngủ một đêm thật yên bình rồi cùng ngắm bình minh rực rỡ. Cảnh vẫn đó mà người đâu rồi???
Hắn lôi từ trong áo ra sợi dây chuyền bạc giữ chiếc nhẫn của nó, đặt một nụ hôn lên đó thầm thì:
– Vợ à! Anh đang ở nơi mình cùng ngắm bình minh đấy. Đợi anh! Vợ nhé! Anh sẽ đến…nhanh thôi! Đừng yêu người khác được không? Anh sẽ ở vậy chờ vợ mà!
Hắn cứ thầm thì với cái nhẫn như tự nói với mình. Hắn đã từng ném cái nhẫn xuống cái hồ nước nhà hắn khi anh Thiên đưa cái nhẫn cho hắn. Hắn nghĩ chính cái nhẫn chết tiệt này đã làm nó mãi mãi rời xa hắn. Nếu hắn không dùng chiếc nhẫn này…Có phải nó sẽ không rời xa hắn mãi mãi không? Nhưng rồi hắn lại không thể bỏ chiếc nhẫn được, trong đêm mưa tầm tã nhảy xuống hồ mà mò lại chiếc nhẫn mặc bố mẹ hai bên ngăn cản. Nó là thứ duy nhất ở cùng nó lúc nó gặp nạn, cũng là thứ chứng minh hai người thuộc về nhau. Hắn sẽ giữ nó cho cả hai. Nghe nói khi chết người ta sẽ đi qua một quán trà, uống thứ nước để quên hết kiếp này. Nếu nó uống rồi hắn sẽ dùng chúng để nó nhớ lại. Hai người có lẽ sẽ lại được bên nhau…
Hắn cứ đứng như vậy, mặc cho nắng chiếu lên người đổ bóng dài xuống nền cát mịn, để cho gió thổi tung những lọn tóc mềm mại, mơn man khắp da thịt, xoa dịu bớt nỗi nhớ đong đầy trong tim.
…
Nó cùng Chanyeol đi bộ khoảng chừng 15p thì ra tới bờ biển. Nó thả tay anh ra, chạy ù về phía biển. Rồi lại như nhớ ra cái gì nó lại chạy lại phía anh:
– Em sao vậy?_nụ cười trên môi Chanyeol vụt tắt.
– Anh được thăng chức xách dép cho em._nó lè lưỡi rồi cúi xuống cởi đôi sandal treo vào tay anh xong lại chạy đi.
Một bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc váy trắng thanh nhã bay phấp phới, mái tóc dưới cái mũ không chịu yên thân cứ tung bay tạo thành một cảnh thật đẹp.
Chanyeol cười mỉm nhìn theo bóng lưng nó. Không hiểu sao hôm nay anh có một cảm giác rất lo lắng, giống như là sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng nhưng chính anh lại không lí giải được lí do vì sao lại vậy. Anh không muốn nói cho nó, sợ nó lại nghĩ tiêu cực. Cũng có thể do anh suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Hít một hơi thật sâu, anh đi thật chậm về phía nó.
…
Hắn đã đứng đây đã rất lâu rồi. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, gần đến giờ tiệc được tổ chức. Có lẽ hắn cũng nên đi thôi. Lại lôi sợi dây bạc ra hôn lên chiếc nhẫn, hắn thầm thì:
– Mình đi vợ nhé! Hôm nào anh lại dẫn em ra đây!
Nói rồi hắn phóng tầm mắt ra xa rồi tiếc nuối nhìn biển một lần nữa. Chợt hắn nhìn thấy một dáng người rất quen thuộc, từng cử chỉ đều giống y xì nó, từ cách vén tóc rồi cầm váy. Nhưng thế giới này đâu có thiếu người giống nhau chứ? Hắn cũng đã bao lần nhận nhầm nó trên phố đông người rồi bị người ta chửi là điên, khùng, vô duyên mãi đấy thôi. Nó xa…Xa thật rồi. Hắn định quay người bước đi thì một cơn gió to thổi tới làm bay cái mũ rộng vành người con gái kia đang đội làm khuôn mặt lộ ra. Giây phút này hắn như chết sững, toàn thân tê dại như bị điện giật. Khuôn mặt đó là khuôn mặt hắn mong nhớ suốt năm năm trời, khuôn mặt đó là khuôn mặt của người hắn yêu tới quên cả sinh mạng, hắn có thể quên bất kì thứ gì nhưng chắc chắn khuôn mặt này là không thể nào quên. Hắn nhắm mắt, lắc lắc đầu để bắt bản thân mình phải tỉnh táo. Mở mắt ra, vẫn là nụ cười ấy. Hắn đưa tay lên dụi dụi mắt, chính xác là khuôn mặt đó, là nó không thể sai được. Hắn chạy thật nhanh về phía nó đang đứng. Hắn hoàn toàn không mơ, hắn thấy gió vẫn thổi bên tai, vẫn thấy cát lạo xạo dưới đôi chân trần. Hắn ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt, giống như là sẽ không bao giờ buông tay. Mà không phải giống như, mà là chắc chắn sẽ không bao giờ buông tay.
Nó bị một người đàn ông lạ mẳ ôm bất ngờ thì hoảng sợ mà giãy ra khỏi vòng tay đó. Hắn thấy tay mình trống rỗng, ngẩng đầu lê