
mai có thể Ice bận không ra được chap mà chap này cũng ngắn nên tối nay bonus luôn cho mọi người đấy.
Toại nguyện nhé :3
Giờ thì ta nên thăng :)
Gút nai all :*
CHƯƠNG XXIX: CẠNH TRANH CÔNG BẰNG
Hai người cùng quay đầu lại chỉ thấy nó trên người mặc nguyên cái váy trắng hồi sáng đã đầm đìa mồ hôi, mặt nhợt nhạt rồi dần dần ngã xuống. Trên tấm thảm nhung đỏ, nó trắng nhợt nằm đó giống như bọt nước, có thể vỡ tan bất kì lúc nào. Hai người hốt hoảng chạy tới, hắn tới trước bế thốc nó lên. Hắn hét lên với Chanyeol:
– Chìa khóa xe trong túi áo tôi. Mau xuống lấy xe. Audi trắng số 0611. Tôi sẽ bế cô ấy xuống.
Chanyeol mặc dù không muốn nhưng vì an toàn của nó mà cũng theo lời hắn móc chìa khóa từ trong túi chạy đi. Hắn bế nó chạy thật nhanh ra ngoài. Chết tiệt! Thang máy có người. Hắn không suy nghĩ nhiều bế nó chạy suốt 10 tầng lầu. Ra đến ngoài cửa xe đã đậu sẵn, Chanyeol mở cửa sau cho hắn rồi lên ghế lái.
– Nhanh lên. Bệnh viện thành phố. Đi theo GPS trên màn hình đó._hắn chỉ vào màn hình.
Chanyeol gật đầu phóng xe đi thật nhanh. Suốt đoạn đường đi nó không ngừng mê man giãy dụa, mồ hôi tuôn đầm đìa. Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy nó, cầu nguyện nó sẽ không sao.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, hắn đạp cửa bế nó chạy vào trong. Chanyeol đứng nhìn theo bóng dáng hớt hải của hắn. Vậy là linh cảm sẽ mất nó là đúng. Lòng anh chợt thắt. Anh là người đến sau, có thể tình cảm không thắng nổi được tình cảm của bọn họ. Anh nên rút lui chăng? Không thể. Mãi mãi là như vậy. Năm năm trời anh dành hết tình cảm cho nó. Anh yêu nó không kém người con trai kia. Anh không tin trong năm năm kia nó không có tình cảm với anh. Anh không tin năm năm của anh thua ba năm của hai người bọn họ.
Hít một hơi dài, anh chạy nhanh vào trong cũng là lúc cửa phòng cấp cứu đóng lại. Cố gắng bình tĩnh nhất có thể, anh ngồi xuống ghế chờ, hắn thì đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Đây là lần thứ hai hắn phải đưa nó đi cấp cứu rồi. Thật là…
Sau 30p, cửa phòng cấp cứu bật mở, nó được đẩy ra. Cả hai nhanh chóng lại gần, hắn cất tiếng hỏi:
– Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
– Cô ấy là do quá xúc động mà dẫn tới hôn mê. Bây giờ không sao rồi, có thể sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại._người bác sĩ trẻ đẩy lại gọng kính rồi nói với hắn.
– Cảm ơn bác sĩ.
– Đó là trách nhiệm của chúng tôi.
– Vâng. Tôi muốn chuyển cô ấy tới phòng VIP.
– Được._người bác sĩ gật đầu rồi quay qua cô y tá bên cạnh. – Cô đưa bệnh nhân vào phòng đi. Tôi đi trước.
– Vâng._cô y tá gật đầu rồi quay người định đẩy xe đi.
Hắn đỡ lấy đầu xe rồi nói với cô y tá:
– Cô dẫn đường đi!
– Được! Mời anh theo tôi!
Hắn vừa định bước đi thì Chanyeol cũng nắm lấy đầu giường:
– Tôi có thể tự mình đẩy._hắn buông mấy chữ đơn giản.
– Tôi cũng muốn đẩy!_Chanyeol ngang nghạnh.
– Hai người nhanh lên._cô y tá không chịu được mà giục.
– Tôi đẩy!_hắn gạt tay anh.
– Tôi sẽ làm._Chanyeol bám chặt đầu giường.
– Hai người tránh ra. Tôi sẽ đẩy._cô y tá phát bực tiến tới gạt tay hai người.
Chanyeol và hắn đành tránh sang bên cạnh để cô y tá đẩy. Hai người cao ngang nhau, mặt lạnh như tiền đi bên cạnh hộ tống khiến không khí hắc ám bao trùm làm cô y tá phát run.
– Tới rồi! Phòng số 10! Làm phiền hai người mở cửa giúp tôi!
Không ai nói với ai câu nào, cả hai cùng tiến tới mở cửa, mỗi người một bên mở rộng cánh cửa.
Cô y tá đẩy nó vào, kê gối xong đắp chăn cho nó rồi dặn dò hai người:
– Nếu cô ấy có chuyện gì thì phải gọi chúng tôi ngay đấy.
– Tôi biết rồi. Cảm ơn cô!_hắn trả lời.
– Được. Vậy tôi ra ngoài trước.
Cô y tá xoay người ra ngoài. Chanyeol cùng hắn mỗi người một bên ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Bên ngoài trời bắt đầu mưa, tiếng mưa đập vào cửa kính lộp độp, trong phòng tiếng đồng hồ “tích tắc, tích tắc” nặng nề đếm thời gian trôi.
Thật lâu sau đó, Chanyeol mới mở miệng:
– Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh. Anh ta biết tiếng việt sao?
– Không cần nhìn tôi như thế! Mẹ tôi là người Việt. Bây giờ đi được chưa?
– Được!
Hắn kéo chăn lên cho nó rồi cùng Chanyeol ra ngoài. Hai người đứng ngoài hành lang nhìn mưa đập vào khung kính, ánh đèn bệnh viện chiếu lên tường trắng lạnh lùng, đêm càng thêm tĩnh mịch.
– Anh muốn nói gì?_hắn không kiên nhẫn mà lên tiếng trước.
– Có vẻ như Yuri đã nhớ lại được mọi chuyện. Tôi muốn cùng cậu cạnh tranh công bằng.
– Được! Tôi chấp nhận!
– Vậy thì tốt. Chờ khi nào Yuri khỏe lại chúng ta sẽ cùng cầu hôn cô ấy. Cô ấy nhận lời ai thì người kia phải tự động rút lui, không được giở thủ đoạn tranh đoạt.
– Được! Quân tử nhất ngôn!_hắn chìa tay ra.
– Quân tử nhất ngôn!_Chanyeol nắm lấy tay hắn.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc siết chặt lực tay. Trong ánh sáng trắng của bóng đèn trên cao, bóng hai người con trai đổ xuống tỏa ra sự kiên quyết khó tả. Hai người nắm tay nhau thật lâu rồi cùng lúc buông ra. Không ai nói với ai câu nào cùng quay lại phòng bệnh của nó.
Khung cảnh cũ tiếp tục diễn ra. Hai người hai bên ngồi nhìn nó đang nhợt nhạt nằm trên giường.
Hắn nhìn nó lòng không khỏi nhói l