Nếu bỗng ta chạm nhau

Nếu bỗng ta chạm nhau

Tác giả: Gemini Ice

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324245

Bình chọn: 10.00/10/424 lượt.

ên. Trông nó tiều tụy nằm trên giường này không khác 6 năm trước là bao. Hắn ngồi đó mông lung mà nghĩ đến chuyện sau này. Nó vẫn vậy, vẫn là người hắn yêu nhất nhưng có khi nào tình cảm của hắn không so được với tình cảm của người kia. Họ đã bên nhau năm năm. Năm năm, một thời gian không dài nhưng đủ khiến nhiều thứ thay đổi. Có khi nào tình cảm của nó cũng đã thay đổi? Có điều gì có thể chắc chắn nó sẽ chọn hắn mà không phải Chanyeol?

Chanyeol ngồi im lặng. Tình cảm của hai người không phải anh không thấy. Nhưng nếu bảo anh buông tay nó anh lại không cam lòng. Vậy thì cứ để nó quyết định đi. Dù gì cũng là anh đã cố hết sức mình.

Dưới ánh sáng trắng, hai người đàn ông ngồi trầm ngâm bên giường bệnh, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

….

Ánh nắng sớm mai len lỏi chiếu vào phòng bệnh qua ô cửa kính sát đất. Cơn mưa hôm qua đã gột sạch mọi thứ. Mấy bông hoa ngoài kia đẫm nước vươn lên trong nắng lung linh, trời ít mây khiến mặt trời càng được thoải mái mà chiếu sáng.

Mi mắt nó khẽ rung, nó nặng nề mở mắt, lại là tường trắng. Lại bệnh viện sao? Nó có nên tự phong nó là người có duyên nhất với bệnh viện không nhỉ? Ba lần vào bệnh viện thì hai lần bị thương nặng, một lần là do hắn đưa vào, một lần là Chanyeol đưa vào, lần này là cả hai. Có phải nó nên tự hào về trình độ cưa trai của mình không nhỉ? Nó tự cười rồi nặng nhọc nhích người dậy đưa mắt nhìn quanh. Trong căn phòng chỉ có mình hắn đang gục bên giường nó mà ngủ. Hắn đang ở thật gần. Khuôn mặt này nó đã từng nghĩ sẽ nhớ suốt đời vậy mà đã quên mất năm năm nay. Mắt nó không tự chủ được mà cay cay, từ khóe mắt nó, một giọt nước mắt rơi xuống, lăn qua gò má trắng nhợt xuống đôi môi khô khốc, chảy bào trong miệng nó đắng ngắt.

– Phong!_một tiếng gọi chứa đầy tình cảm bị kìm nén bao lâu nay bật ra từ môi nó.

Hắn nghe thấy nó gọi mình thì choàng tỉnh. Ngẩng đầu lên thấy nó đang nhìn mình, trên má là vệt nước dài long lanh.

– Đồ xấu xa! Cuối cùng em cũng chịu dậy rồi!_hắn nói mà giọng nghẹn lại.

– Anh biết mặt anh bây giờ giống con khỉ đột không?_nó bật cười dù nước mắt vẫn đang rơi.

– Em…_hắn định cãi lại nó nhưng thôi, nó tỉnh là an tâm rồi. – Đồ ngốc! Sao em bỏ anh đi lâu vậy? Biết anh nhớ em nhiều lắm không hả đồ xấu xa?

– Em không biết._nó cười tươi.

Hắn yêu thương ôm nó vào lòng, đưa tay gạt đi dòng nước trên má nó. Hắn ôm nó từ đằng sau, tựa đầu lên vai nó mà cất giọng thật trầm, thật nhẹ:

– Anh đã nghe Chanyeol kể hết rồi. Anh tưởng em đã bỏ anh đi mãi. Có phải anh đáng chết lắm không?

– Ngốc ạ! Là tại em mà!_nó tựa vào ngực hắn nói thật khẽ khàng.

– Anh đã thấy cái xác đeo nhẫn đính hôn của chúng ta. Anh tưởng đó là em. Anh đã vô cùng thất vọng. Tại sao nhẫn của em lại trên tay người đó?

– Hôm đó em gặp lại Tiffany, cô ấy học cùng em hồi bọn em bên Anh. Cô ấy đang làm ở Mĩ, hôm đó cô ấy bay cùng chuyến với em, lại ngồi ngay bên cạnh nữa. Lúc thấy nhẫn của em cô ấy vô cùng thích thú nên hỏi em cho đeo thử. Em cởi ra cho cô ấy đeo thử rồi lúc máy bay gặp nạn không kịp lấy lại. Cô ấy đã đẩy em ra cửa nhưng mình thì bị kẹt lại. Cô ấy…_nó lại khóc, những giây phút đó thật kinh hoàng.

– Được rồi! Đừng khóc nữa!

Cuộc nói chuyện của hai người bị tiếng cửa mở làm gián đoạn. Chanyeol từ bên ngoài vào, trên tay là một cặp lồng màu xanh ngọc. Hắn không tự nguyện mà buông nó ra ngồi lại vị trí của mình. Chanyeol tiến tới đặt cháo xuống rồi quay qua cười nói với nó:

– Yuri! Em tỉnh rồi!

Nó mắt chữ A miệng chữ O nhìn Chanyeol. Anh nói tiếng Việt sõi như vậy sao?

– Hai người thật giống nhau. Anh biết tiếng Việt lạ lắm sao?

– Ơ…không. Nhưng Chanyeol à, tiếng Việt của anh thực sự rất giỏi.

– Mẹ anh là người Việt._Chanyeol cười. – Anh lấy cháo cho em nhé!

Nói rồi không để nó gật đầu Chanyeol đã quay người tỉ mẩn múc cháo ra cho nó.

– Oaaa! Thơm thật đó.

Hắn lườm nó một cái. Hắn thấy máu nóng trong người đang bốc lên đầu. Tại sao nó dám thân mật với người con trai khác trước mặt hắn? Hắn là không khi à???

Chanyeol cầm bát cháo nóng hổi đi tới, ngồi xuống ghế cạnh giường.

– Để anh bón cho em!_Chanyeol cười với nó.

– Để tôi!_hắn bật dậy như lò xo đưa tay định cầm lấy bát cháo.

– Không cần. Tôi làm được!_Chanyeol né cánh tay hắn lạnh lùng buông một câu.

Không khí trong phòng trầm xuống, ngột ngạt không thở nổi. Nó méo mó ngồi nhìn hai người đang đấu mắt trước mặt. Nếu ai không biết còn tưởng đây là hai chàng đoạn tụ đang nhìn nhau say đắm a!

– Chanyeol à! Để em tự mình ăn!_nó cầm lấy bát cháo trên tay anh mà cắm cúi ăn, lơ luôn hai người trước mặt.

….

Những ngày sau đó nó còn phải đứng ra làm quan tòa nhiều lần vì hai người đó rất thích giành với nhau. Nhìn họ ai nói được là một người đã 29 với một người đã 25 tuổi đầu chứ? Phân xử còn mệt hơn phân xử cho đám trẻ mẫu giáo kìa.

Hôm nay là ngày thứ tư nó ở trong bệnh viện. Sáng dậy nó đã không thấy hai người kia đâu. Bác sĩ đến kiểm tra và nói nó có thể xuất viện, thủ tục đã làm xong hết rồi. Nó cảm thấy kì quặc nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Hai người kia vẫn không hề xuất hiện. Nó đàn


Pair of Vintage Old School Fru