Duck hunt
Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327203

Bình chọn: 10.00/10/720 lượt.

như một cô gái dáng dấp phù hợp với nội tâm mong đợi, loại cảm giác đó sẽ khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, mà lúc lần đầu tiên anh thấy cô là cảm giác gì?

Anh đã quên rồi, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại biết, cô là loại hình phụ nữ trong lòng anh, chính là như vậy, nếu không đã độc thân lâu như vậy, làm sao ngay lập tức lại chọn cô!

Bọn họ lại nói chuyện một lát, anh mới rời đi, mà cô cũng xoay người vào phòng bệnh.

Sau khi Giang Dực vào thang máy, mới vừa rồi nét mặt lạnh nhạt như gió đã hoàn toàn thay đổi. Mới vừa rồi tư thái lúc ông Tô nói chuyện hệt như người gây sự, thật đúng là để cho anh ấn tượng khắc sâu. Nhìn từ biểu hiện của ông Tô, thế nhưng anh lại biết, ông lão này tuyệt đối là thật lòng đối đãi Tiểu Duyệt, thậm chí không ngại cảnh cáo anh, nếu như dám đối xử không tốt với Tiểu Duyệt, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Anh cười một cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

*******

Tô Tử Duyệt đi vào phòng bệnh, nhìn ông nội nằm trên giường bệnh, lập tức cau mày, cô cảm giác ông có chỗ khang khác, tựa như trước kia ông như con cọp hung mãnh, hiện tại ông lại giống con cọp bị người ta nhổ mất răng, mặc dù vẫn là con cọp, lại bớt đi khí chất bén nhọn.

“Ông nội.” Cô đi tới ngồi xuống, “Hiện tại cảm thấy thế nào?”

Trên mặt ông Tô lộ ra nụ cười, “Tốt vô cùng, đừng lo lắng, ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Cô gắng sức gật đầu, “Ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ông Tô vươn tay ra, cô lập tức hướng đến một chút, ông Tô đưa tay đến trên mặt cô, má trái sưng đỏ của cô đã hoàn toàn biến mất, “Còn đau không?”

Cô lắc đầu một cái, “Không đau, tuyệt đối không đau.” Ông nội làm việc gì, tuy có lúc cố chấp một chút, nhưng cũng có lý do của ông, sẽ không vô duyên vô cớ làm ra hành động khó hiểu, “Ông nội, không phải ông và anh ấy có chuyện gì không vui?”

Tối hôm qua ông nội quá kích động, loại kích động này làm cho cô không có cách nào ra vẻ bình tĩnh cái gì cũng không biết.

Ông Tô lắc đầu một cái, “Không liên quan tới Giang Dực.” Ông khẽ thở dài cảm thán, “Là ông nội không tốt, trong lúc công ty rối loạn, tâm tình không tốt, nhất thời kích động. Ông nội nên nói xin lỗi con, mong con tha thứ cho ông.”

“Con làm sao có thể trách ông nội thương yêu nhất của con đây, nhưng ngàn vạn lần ông không được gạt con.”

“Có lúc nào ông lừa gạt con?” Ông Tô cười đến càng thêm rực rỡ, ” Xác thực ông nên nói xin lỗi, thế mà lại hoài nghi Tiểu Duyệt lấy cuộc sống của chính mình làm tiền cược, Tiểu Duyệt của ông làm sao có thể làm ra chuyện đần độn như vậy đây. Hiện tại ông biết, là ông hiểu lầm, con và Giang Dực là thật tâm đối đãi đối phương, đã như vậy, tất nhiên ông sẽ không cố chấp chia rẽ các con. Nếu không có thể ông sẽ mất đi cô cháu gái thương yêu nhất.”

“Ông nói thật?”

“Đương nhiên là thật. Ông đã hỏi Giang Dực rồi, cậu ấy chỉ bởi vì con là con, mà không phải bởi vì con là cháu gái của ông, đã như vậy, ông rất yên tâm.”

“Ông nội.” Cô tựa vào trên người ông, có loại xúc động không nói ra được.

Ông Tô vuốt đầu cô, “Cũng lớn như vậy rồi, còn làm nũng như vậy.”

“Rõ ràng con vẫn còn nhỏ.”

“Đúng vậy, Tiểu Duyệt của ông còn nhỏ.” Ông Tô không nhịn được lắc đầu, “Cũng sắp làm mẹ người ta rồi, phải có tư thái làm mẹ.” Ông Tô nhìn bụng cô, có mấy phần vui mừng, đột nhiên biết mình sẽ làm cụ ngoại, loại cảm giác này rất kỳ diệu, nếu như ông có thể nhìn thấy đứa bé này ra đời, cả đời này cũng không hối tiếc.

“Làm mẹ thì không thể nhỏ sao?”

“Có thể, có thể, có thể.” Ông Tô cười đến mặt mày thỏa mãn.

Tô Tử Duyệt cúi đầu nhìn bụng mình, bảo bối, con xem, hiện tại có nhiều người mong đợi con đến như vậy, con nhất định phải khỏe mạnh lớn lên , mẹ mong đợi con, ba cũng mong đợi con, hiện tại cụ ngoại cũng rất mong đợi con.

Ông Tô nhìn cô, lúc này trong lòng âm thầm thở phào một hơi, có thể ông đã ra quyết định chính xác rồi, chỉ cần Tiểu Duyệt có thể hạnh phúc, rất nhiều chuyện, ông đều có thể không so đo.

*******

Lúc xế chiều, Diệp Tiêu Tiêu cũng chạy tới, trong phòng bệnh nói đùa với ông Tô một lúc. Ông Tô vẫn luôn biết rõ Diệp Tiêu Tiêu là bạn tốt nhất của Tô Tử Duyệt, cũng coi Diệp Tiêu Tiêu như nửa cháu gái mà đối đãi, khiến Tô Tử Duyệt ở một bên ghen tỵ mà cảm thán liên tục, thế mà ông nội lại đối xử với người ngoài tốt như vậy, làm cho Diệp Tiêu Tiêu bấm cô một phen.

Sau khi ông Tô nói chuyện một lúc, lại thấy buồn ngủ, Tô Tử Duyệt và Diệp Tiêu Tiêu cùng đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài sắc mặt Tô Tử Duyệt liền trở nên có chút nặng nề.

Diệp Tiêu Tiêu cũng có chút không hiểu, “Aizz, không phải là cậu nói ông nội cậu đã tiếp nhận sự tồn tại của Giang Dực rồi sao? Thế nào còn mặt ủ mày ê như vậy, cẩn thận vị kia nhà cậu nhìn thấy bộ dạng này của cậu lại không cần cậu nữa.”

Tô Tử Duyệt đưa Diệp Tiêu Tiêu xuống lầu, “Tóm lại mình cảm giác có chút lạ?”

“Cái gì?”

“Cảm giác bọn họ gạt mình một chuyện.”

“Nếu như bọn họ thật sự gạt cậu một chuyện, đây chẳng qua là sợ sau khi cậu biết sẽ không thoải mái, cậu cần gì phải rối rắm? Chỉ cần ông nội cậu nguyện ý thành toàn các cậu, mà cậu cũng ở c