
ư vậy, tôi sẽ tin tưởng cô.”
“Có tin hay không là chuyện của cô, chỉ là lời của tôi nói đều là sự thật thôi.”
“Cô tốt bụng nói cho tôi biết?”
“Tô Tử Duyệt, cô đừng đùa như vậy, rất rõ ràng, tôi cho cô biết như vậy, là để cho cô không vui. Biết người mình yêu kia, tính toán thu mua công ty nhà mình, tâm tình như vậy, chỉ là suy nghĩ một chút, đã đủ làm cho người ta hưng phấn.”
Tô Tử Duyệt nhắm hai mắt lại, khống chế được tâm tình của mình bị lời nói này làm khó chịu, “Cám ơn cô báo cho, tôi đã biết, không theo cùng nữa.”
Hạ Ngữ Đình nhún nhún vai, tùy ý làm một động tác. Sau khi Tô Tử Duyệt rời đi, Hạ Ngữ Đình mới lắc đầu cười : lúc này mới chỉ là bắt đầu, cảm thấy đau khổ sao?
Chuyện xấu một lần không thể nói xong, không có lo lắng nhiều như vậy, được một lần nói một chút, kích thích lòng của người ta, cuối cùng áp đảo đối phương, lúc này mới chơi thật tốt.
Chương 37
Tô Tử Duyệt ngồi lên xe taxi thì điện thoại di động lại vang lên, cô nghĩ tuyệt đối không nghe điện thoại, bất cứ là ai gọi tới. Khi tài xế xe taxi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô lần thứ ba thì rốt cuộc cô nhịn không nổi nữa, đưa tay vào trong túi. Người tài xế kia cũng nhìn thấy động tác của cô, than thở mở miệng, “Tức giận thì tức giận, không thể không nghe điện thoại, cô không nghe điện thoại, người khác lo lắng nhiều lắm.”
Vẻ mặt cô không biểu cảm gì giương mắt nhìn tài xế kia một cái, khiến vị tài xế này theo bản năng nhếch miệng, bản thân cũng cảm giác mình xen vào việc của người khác.
Tô Tử Duyệt lấy điện thoại di động ra, sau khi thấy điện báo hiện thị là Giang Dực, cau mày do dự, có muốn nghe điện thoại hay không. Cố tình lúc này, vị tài xế này có lòng hiếu kỳ, lại nghiêng đầu nhìn cô, “Cùng bạn trai cãi nhau thôi? Gọi điện thoại vội vã như vậy, nhất định đang lo lắng cho cô, nếu như cô không nhận, anh ta nhiều lắm. . . . . .”
Không đợi tài xế nói xong, Tô Tử Duyệt nhấn phím call. Cùng lúc đó, tài xế mím môi thật thà nở nụ cười, tuổi trẻ bây giờ, khó chịu làm sao có thể so với niên đại của mình.
“Tại sao không nhận điện thoại?” Trong nháy mắt điện thoại nơi tay Giang Dực lập tức phát ra tiếng, anh có chút bội phục mình, lần đầu tiên cô không nhận thì anh lại nhấn lần đầu tiên, sau đó vẫn kéo dài, giống như đang so tài, nhất định phải gọi tới khi cô nghe điện thoại mới bằng lòng bỏ qua.
“À. . . . . .” Cô cố ý lười biếng mở miệng, “Ừ, mới vừa rồi đang ngủ, anh đều đánh thức em, thật vất vả em mới ngủ .”
Cô hơi nũng nịu mở miệng, khiến tài xế bên cạnh lại nhìn cô, sau khi phát hiện cô trừng mình một cái, tài xế lập tức đem miệng ngậm đến sít sao, bộ dáng “Cô yên tâm, tôi nhất định cùng một chiến tuyến với cô, tuyệt đối không bán đứng cô”.
Lúc này Giang Dực mới yên lòng lại, cô không nghe điện thoại thì anh không khỏi lo lắng, nghe được cô nói như thế, lại cảm thấy chính mình đã quá lo lắng rồi, nhìn lại thời gian một cái, vì vậy bất mãn cau mày lên, “Thời gian này còn đang ngủ, có phải lại không ăn trưa hay không? Bây giờ còn đói bụng?”
“Lát nữa em sẽ đi ăn. . . . . . Vừa rồi anh đang làm gì?”
“Mới vừa mở một cuộc họp.” Ở bên kia Giang Dực một tay cầm điện thoại di động, một tay xoa cổ của mình, ngồi liên tục nhiều giờ, ngồi đến cổ bị thương.
“Rất nhàm chán! Cùng gọi điện thoại với anh, có phải càng nhàm chán hay không?”
“Đúng vậy, em có nhiều thú vị, một lát liên tưởng anh đang nhìn mỹ nữ phải không, một lát liên tưởng anh ở sau lưng em ra ngoài du lịch phải không. . . . . . Trí tưởng tượng thật phong phú.”
“Đó là đương nhiên, đừng quên bản chất công việc của em.”
“Ừ, nghệ thuật, nghệ thuật cao nhã.”
“. . . . . .”
Cô không nói lời nào, ngược lại anh nở nụ cười, “Có nhớ anh hay không?”
“Không có.”
Này trả lời cũng rất nhanh, “Vậy con anh có nhớ anh hay không ?”
“Nó nói nó cũng không có.”
“Vậy nhanh lên một chút để cho con anh cùng anh nói điện thoại .”
Tô Tử Duyệt cắn cắn xuống môi, thế nhưng thật liếc mắt nhìn bụng của mình, “Nó nói nó không nên cùng anh nói điện thoại rồi, ừ, chính là dùng giọng điệu ghét bỏ.”
“Em bịa chuyện đi!”
. . . . . . . . . . . .
Bọn họ lấy đề tài đứa bé, lại nói chuyện một lúc lâu, chờ Giang Dực chuẩn bị cúp điện thoại thì cô lên tiếng ngăn lại, “Anh hãy thành thật nói cho em biết, anh có chuyện gì gạt em hay không?”
“Anh bảo đảm, anh tuyệt đối không có ở sau lưng em đi nhìn mỹ nữ, ừ, trai đẹp cũng không có. . . . . .”
Lòng Tô Tử Duyệt buồn bực, vì vậy cúp trò chuyện.
Nắm điện thoại di động Giang Dực chỉ cảm thấy buồn cười, lúc này có người từ trong phòng họp ra ngoài, nhìn anh đứng ở bên ngoài, nhất thời ngây ngẩn cả người. Giang Dực cũng nhìn đối phương một cái , đối phương vốn chuẩn bị đi phòng vệ sinh, giờ phút này lại ảo não tiến vào phòng họp. Lúc này Giang Dực mới hạ chân mày đang cau lại, hội nghị còn chưa kết thúc, mới vừa rồi quả thật anh bị những số liệu khô khan làm cho rất phiền, ma xui quỷ khiến liền muốn gọi điện thoại cho cô, cô lại không có nhận, vì vậy không ngừng gọi.
Cộng thêm thời gian nói chuyện, chính xác có chút đã lâu. Anh phục hồi tinh thần lại, cầ