
yền không nói gì, chỉ nhẹ vuốt tóc nàng, nàng đột nhiên lại đẩy mạnh hắn ra, lui vào một góc xe, nước mắt như những hạt châu thi nhau lăn xuống.
Hắn lấy thuốc trong ngực áo, ngồi ở ngoài thùng xe, cũng không vào trong, chỉ nói: “Uống thuốc đi, sắp tới Trấn Châu rồi.”
Tiểu Man không phản ứng, hắn cũng không khuyên nhủ gì, nàng dựa vào thùng xe ngắm nhìn biển tuyết mênh mông bên ngoài.
Nơi đây là một thảo nguyên mênh mang vô bờ, bầu trời màu xám giống như một cái vung úp chụp xuống, gió thét gào, cuồn cuộn thổi qua thảo nguyên không vật ngăn cản. Tiểu Man tựa vách xe, tĩnh lặng nghe tiếng gió, không biết bao lâu sau mới khẽ nói: “Đây là Mạc Bắc?”
Rốt cục nàng cũng mở miệng chủ động nói một câu, trong lòng Thiên Quyền hơi buông lỏng, nói nhỏ: “Đúng thế, bên ngoài là thảo nguyên, muốn ngắm nhìn một chút không?”
Tiểu Man chậm rãi ló ra ngoài xe, im lặng nhìn thảo nguyên mênh mông, tuyết rơi như một cơn mưa bông, bị gió cuốn trái cuộn phải. Nàng nhìn một hồi, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có trời xanh mây trắng, cũng không có người cưỡi ngựa rong chơi.”
Tiểu Man lùi vào thùng xe, uống thuốc, Thiên Quyền đưa túi nước cho nàng, nàng uống hai ngụm, lại nói: “Ngươi muốn đưa ta về Bất Quy sơn sao? Thổ lão bản đâu?”
Hắn trầm mặc một lát mới nói: “Không, không đi Bất Quy sơn. Thổ lão bản đã chết rồi.”
Đã chết? Tiểu Man đề phòng nhìn hắn.
Thiên Quyền chậm rãi nói: “Người Thiên Sát Thập Phương tập kích bất ngờ, cho nên mới bị giết.”
Tất nhiên Tiểu Man không tin tưởng hắn, Thiên Quyền cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Đây là Liêu địa, người Bất Quy sơn tạm thời không ra được, ngươi không cần lo lắng.”
Chẳng lẽ ngươi không phải là người Bất Quy sơn sao? Tiểu Man vẫn không tin.
Thiên Quyền rốt cuộc không nói chuyện. Mấy ngày nay đi liên tục, cho dù trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi nhưng trên mặt rốt cục vẫn lộ vẻ phong trần, cằm đã mọc râu, Tiểu Man tự dưng nhớ tới Trạch Tú, râu hắn dù cạo thế nào cũng không sạch được. Hôm nay cạo, ngày kia liền mọc đầy ra.
Lòng nàng đau xót, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi chạy trên thảo nguyên, tới chiều thì có thể nhìn thấy rất nhiều lều trại phía trước, chính là nơi ở của người dân thảo nguyên. Những người dân du mục này cực kỳ hiếu khách, mời hai người vào trong lán trại lớn nhất, nhóm lửa, nhanh chóng mang trà sữa và thịt dê tới.
Tinh thần Tiểu Man đã tốt hơn nhiều, nàng từ từ ăn thịt dê, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ở đây có chỉ màu và kim không?”
Thiên Quyền lắc đầu; “Những người dân này đều không ở cố định một chỗ, không lâu nữa cũng sẽ rời khỏi chỗ này. Những thứ ngươi muốn có thể tới Trấn Châu để mua.”
“Chúng ta đi Trấn Châu làm gì?”
Thiên Quyền ngừng một chút, nói nhỏ: “Ở tạm! Ta có nhà ở đó.”
Tiểu Man hoài nghi nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: “Vì sao ngươi đưa ta tới đó? Không phải là để giết ta chứ?”
Thiên Quyền liếc mắt nhìn nàng: “Vì sao ta phải giết ngươi?”
Tiểu Man nhất thời nghẹn lời.
Thiên Quyền đứng dậy, đi đến cửa lều trại lại nói thêm: “Ngươi cũng chỉ là kẻ bị ép buộc đáng thương.”
Tiểu Man rốt cục không ăn nổi cái gì nữa, vòng tay ôm đầu gối, khoác cái áo bị chém rách của Trạch Tú lên người, ngẩn ngơ ngồi dưới đất. Trong lều thực ấm áp, lửa cháy to, trên đất còn trải hai tấm da thú, tuy thô ráp nhưng ngăn cách giá lạnh rất tốt.
Một lát sau, một bà lão đưa tới cho nàng hai cái chăn lông mềm mại, kéo tay nàng, yêu thương nói một tràng, đáng tiếc Tiểu Man không hiểu lấy một chữ. Nàng cũng không còn khí lực giả vờ gì nữa, chỉ đơn giản nhìn bà lão.
Thiên Quyền đột nhiên tiến vào, thấp giọng nói chuyện với bà lão kia vài câu, bà mới tươi cười đi ra ngoài. Hắn đi đến bên cạnh Tiểu Man, đặt chăn lông xuống đất, nói: “Bà ấy thấy ngươi giống với cháu gái bà trước đây, gầy đến đáng thương, cho nên đem tới hai cái chăn lông cho ngươi, sợ ngươi ban đêm sẽ lạnh.”
Trải chăn xong, hắn tự mình nằm xuống, một lát sau đã phát ra hơi thở đều đặn như đã ngủ.
Tiểu Man kinh ngạc ngồi thật lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ tay vào ngực áo, tìm thật lâu mới lấy ra được một tấm vải trắng, mở ra tinh tế ngắm nhìn. Thiếu niên trong tranh tuyệt mỹ lãnh úc, không biết đang nhìn vào chỗ nào, trông thật trầm tư. Tay nàng xẹt qua gương mặt thiếu niên, lại như không đành lòng chạm đến, vội vàng rụt lại. Cất bức họa vào túi, lúc này mới ngả người nằm trên chăn lông, trong lòng chợt nóng chợt l