Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324923

Bình chọn: 8.5.00/10/492 lượt.

ác, còn có một vấn đề khác, Trạch Tú. Để hắn chạy mất thật sự không phải là chuyện tốt.

Hắn rút ra hai tờ giấy, đề bút viết mấy câu, đột nhiên khẽ gọi: “Triệu thúc!”

Cửa sổ lập tức có một bóng đen đứng khoanh tay chờ chỉ thị. Hắn dán thư, đưa cho hắn: “Đưa cái này cho người ở trên lầu ba khách điếm Chữ Thiên. Đi nhanh về nhanh.”

Triệu thúc đáp một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất.

Trời tối sầm, có hơi lạnh. Thiên Quyền đi ra ban công nhìn xuống dưới. Thiếu nữ kia đang cầm một cành cây vẽ lung tung xuống đất, thoáng chạy thoáng nhảy, không một chút an tĩnh. Khuôn mặt nàng hồng nhuận lên vì chạy nhảy, hai mắt tựa hồ cũng sáng hơn.

Cuối cùng, nàng đắp một người tuyết, nhưng đó thật ra cũng không thể gọi là người tuyết, nó chỉ là hai ụ tuyết được nàng chồng lên nhau. Nàng giang hai tay, nhảy phốc lên, đạp người tuyết tan tành, quả thực rất vui vẻ.

Tiểu Man chính là Tiểu Man, nàng sẽ không bao giờ có thể ngồi nghĩ ra đạo lý lớn lao gì, chỉ có vận động, nàng mới sống là chính mình. Thất Phúc đứng từ xa gọi nàng, Tiểu Man đang nhảy nhót trên đống tuyết, vui vẻ vẫy hắn, Thất Phúc nói: “Ăn cơm thôi, ngươi đi gọi công tử gia đi.”

Tiểu Man xoay người định lên lầu, chợt ngẩng đầu thấy Thiên Quyền đang đứng trước lan can nhìn xuống, nàng lại vẫy tay, gọi: “Thiên Quyền! Ăn cơm!”

Hắn rất muốn cười, hơn nữa hắn thật sự nở nụ cười.

Nàng nhẹ nhàng, linh động, mỹ lệ, lạ tinh tế, lại cứng cỏi, giống như không ai có thể phá hủy nàng, mà thực sự đúng là không ai có thể thật sự phá hủy nàng. Cái mỹ lệ này là của hắn.

Như vậy tốt lắm! Như vậy rất tốt!

Q.4 – Chương 16

Xuất phát đi (nhất)

Triệu thúc rất mau chóng mang hồi âm về.

Hiện tại khắp nơi trên giang hồ đang nổi lên lời đồn, nghe nói chuyện Bất Quy sơn ý đồ khống chế tiểu chủ đã bại lộ, vì thế bọn họ không tiếc đại giới, xuất ra tuyệt chiêu, vây nhốt quần hùng trong cao lầu ở Bất Quy sơn, còn bọn họ thì chạy ra ngoài theo đường bí mật khác.

Thiên Quyền đọc thư xong, mỉm cười: “Làm tốt lắm. Báo cho những người đang canh giữ ở Bất Quy sơn, toàn bộ thoát thân, không ai được ở lại. Mặt khác, đi đả thông một mật đạo, ai muốn đi cứu người cũng không ngăn cản.”

Triệu thúc đáp một tiếng, lại biến mất ngoài cửa sổ.

Thiên Quyền bỏ thư vào chậu than, vừa mới đốt đã nghe ngoài cửa sổ có người gọi tên hắn, ôn nhu giòn giòn, lòng hắn liền mềm nhũn, thò đầu ra ngoài, thấy Tiểu Man đang đứng dưới ngoắc hắn, mắt mở tròn: “Ta vừa mới nhìn thấy Triệu thúc đột nhiên biến mất như quỷ mị vậy!”

Hắn cười rộ lên: “Đi lên đi, ở dưới rất lạnh.”

Tiểu Man gật đầu, đột nhiên ngoẹo đầu hỏi: “Có quấy rầy ngươi không?”

Hắn lắc đầu.

Hắn rất muốn nói, nàng không bao giờ quấy rầy hắn, bất kể là chuyện gì, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn đều không thèm quan tâm.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Man mang theo một luồng khí lạnh vọt vào, trên mặt bị lạnh đến ửng đỏ.

Thiên Quyền lập tức xoay tay cời chậu than, lá thư đã bị đốt thành tro, thỉnh thoảng bốc lên theo ngọn luồng nhiệt khí.

“Vẫn là phòng của ngươi ấm áp, khách phòng chỗ ta ở buổi tối rất lạnh, nhiều thứ cũng bị đông lạnh luôn.” Tiểu Man cởi áo chóng, ngồi trước chậu than hơ tay.

“Vậy nàng có thể ở lại đây.” Thiên Quyền nói thật tự nhiên.

Tiểu Man không nói gì, một lúc sau nhìn thấy hắn đang cầm một quyển sách, trên bàn còn bày giấy bút, tựa hồ đang viết chữ. Nàng lập tức bước tới xem, cẩn thận phân biệt: “Quân tử hoài đức, tiểu nhân hoài thổ; quân tử hoài… uhm, hoài…”

“Quân tử hoài hình, tiểu nhân hoài huệ.” Thiên Quyền đọc thay nàng, cười cười nhấc bút, lại viết hai chữ. Tiểu Man nhìn một lúc, do dự nói: “Giống như… là tên của ta?”

Hắn gật đầu: “Vậy cái này thì sao?” Hắn sột soạt viết bốn năm chữ, Tiểu Man nhận ra chữ “Tiễn”, “Ngọc”, trong đầu đột nhiên lóe lên, cười nói: “Đây là tên của ngươi, Tiễn, uhm, Tiễn Minh Hi, tự Kiến Ngọc, đúng không?”

Thiên Quyền cười nói: “Ngươi biết rất nhiều chữ. Không đơn giản nha.”

Tiểu Man cười ha ha: “Tiền và Ngọc chắc chắn là ta biết.”

Hắn vừa buồn cười vừa tức, đưa bút lông cho nàng: “Nàng viết thử xem!”

Tiểu Man cầm bút mà sửng sốt nửa ngày, ngượng ngùng ngẩng đầu nói nhỏ: “Ta có biết một ít chữ, nhưng bảo viết thì thực sự khó khăn. Ta không biết viết.”

Thiên Quyền cầm tay nàng, chỉnh lại tư thế, chậm rãi viết lên giấy chữ “Gạo”.

“Hoành bình dựng thẳng, phiết nại tự nhiên. Lấy lực cổ tay, đừng động ngón tay. Viết chữ cũng không quá khó đâu.” Hắn dán sát vào thân thể gầy gò của nàng, giọng nhẹ gần như thì thầm. Trong lòng có hương khí nhè nhẹ, lông mi nàng khẽ run, chóp mũi nhỏ, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Hắn rất muốn nhẹ nhàng hôn lên đó.

Tiểu Man tự đưa bút viết chữ “Gạo”, tuy rằng không đẹp lắm nhưng khá chỉnh tề, không hề nghiêng ngả Nàng tươi cười quay đầu nhìn hắn: “Nhìn có dược không?”

Hắn gật đầu.

Tiểu Man viết chữ “Gạo” khắp nơi, một lát sau đột nhiên nói nhỏ: “Thiên Quyền, vì sao ngươi không đưa giải dược cho mấy người Liên Y? Bọn họ trúng độc, liệu có chết không?

Hắn dường như đã nghĩ nàng sẽ hỏi như vậy, khẽ nói: “Đó không phải độc, chỉ là mê dược thôi, sẽ không l


Duck hunt