Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326735

Bình chọn: 8.00/10/673 lượt.

ó thể nói ra thản nhiên như vậy nghĩa là cái gì cũng đã biết, câu hỏi này không có ý nghĩa. Nàng tuy rằng bị nắng đốt đầu tới đau nhức nhưng cũng chưa đốt đến phát ngốc.

“Ngươi là người Bất Quy sơn?”

Trạch Tú xì một tiếng, nhìn nàng cười nhạt: “Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, nếu bọn họ khi dễ tiểu chủ Thương Nhai thành ngươi, ta đương nhiên sẽ đòi lại công đạo này.”

Môi Tiểu Man nhẹ mím lại, cũng không đưa ra ý kiến gì, cuối cùng thấp giọng nói: “Đại thúc, ta không muốn trở về.”

Nàng không biết người này có thân phận gì nhưng cứ nhìn hắn làm việc cực kỳ tiêu sái lưu loát, nói một là một hai là hai, chắc chắn chính là đại hiệp giang hồ mà Tiền sư phụ từng nói. Nếu có thể thuyết phục hắn đưa mình đi xa, dàn xếp ở một nơi khác là tốt nhất.

Trạch Tú nói: “Ngươi không cần lo lắng, cứ ở đó chờ ta lo liệu là được.”

Tiểu Man đành phải dùng chính sách dụ dỗ, ai oán khẩn cầu: “Đại thúc, van xin ngươi. Ta thật sự không muốn trở về… Ngài hãy đưa ta rời khỏi chỗ này được không? Tùy tiện thả ta ở chỗ nào cũng được, chỉ đừng là Bất Quy sơn.”

Ai ngờ người này cứng không buông mềm không thả, nhướng mi nói: “Ha, ngươi ăn trộm nhiều châu bảo của bọn họ như vậy nên chột dạ rồi?”

Tiểu Man không kịp đề phòng, lập tức bị hắn nói trúng tim đen, sắc mặt nhất thời tái đi. Làm sao hắn biết châu bảo này là của Bất Quy sơn?

Trạch Tú như đoán được nghi vấn của nàng, cười lạnh nói: “Những trân châu bảo thạch này không tròn vạnh mà bề mặt được mài thành vô số lăng diện, ngoài Bất Quy sơn xa hoa ra, không có nơi nào thừa hơi làm những thứ như thế.”

Tiểu Man vừa xấu hổ vừa sợ, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp để nói.

Trạch Tú lại nói tiếp: “Huống chi thân phận của ngươi rất nhạy cảm, bất kể là đi đâu cũng không thể tự bảo vệ mình. Bất Quy sơn thật ra chính là nơi cuối cùng và duy nhất mà ngươi có thể đi, ít nhất bọn họ vì giữ gìn thể diện chính nghĩa của mình, sẽ không thể mờ ám làm gì ngươi.”

Tiểu Man gấp như kiến bò trong chảo, thật không biết làm thế nào mới tốt, đành phải thẳng thắn: “Đại thúc, ta thấy ngươi hiệp nghĩa nhiệt tâm như vậy nên nói thẳng cho ngươi biết luôn, ta không phải là tiểu chủ Thương Nhai thành gì đó, nhà ta ở trấn Ngô Đồng, ta tên là Tiểu Man…”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy hoa mắt, trong đầu ong một tiếng, rốt cuộc không chống đỡ được, ngã người ra sau. Trạch Tú nhanh chóng đỡ nàng, ngạc nhiên nói: “Ngươi vừa nói gì?”

Tiểu Man cảm thấy trong đầu như có ngàn vạn con ong đang vỗ cánh, trước mắt tối sầm lại, mọi thanh âm đều trở nên xa xôi, nàng lẩm bẩm nói: “Ta… ta tên Tiểu Man, ta không phải… tiểu chủ.” Nói tới đây, rốt cục hôn mê.

Việc này đã thành đại họa, nhất thời nàng không chịu được mới thổ lộ chân tướng. Người này nhất định sẽ đuổi nàng về cho Bất Quy sơn xử trí, ăn trộm đồ, giả mạo tiểu chủ, tội danh này của nàng đã đủ nặng. Của cải giàu sang cũng thế, mỹ nam gia đinh cũng thế, tất cả đều là phù vân. Nàng cũng sẽ bị người trói trên giá gỗ thiêu sống. Gió nhẹ thổi hiu hiu, ngọn lửa liếm dần lên trên đài, nàng bị buộc chặt vào giá gỗ, há miệng kêu to, một đám người phía dưới cười ha ha, vỗ tay khen hay.

Tiểu Man bị quay cuồng trong ác mộng thật lâu, đột nhiên hét to một tiếng, nhảy dựng lên. Trời đã sáng rõ, từ chỗ xương gãy nơi tay phải truyền đến từng trận đau đớn kịch liệt. A a, nàng không bị trói thiêu trên giá gỗ sao? Nàng còn sống? Tiểu Man kinh hồn chưa định, sờ sờ tay chân, mặt mũi. Hoàn hảo, đều còn nguyên, hơn nữa cảm giác nóng sốt dường như cũng giảm hẳn.

Mặt cát bốc lên từng luồng khí nóng, cảnh sắc phương xa bị hơi nóng bóp méo. Tiểu Man nới lỏng quần áo, lúc này mới phát giác không biết mình mặc lại áo từ lúc nào. Khẳng định là do đại thúc kia giúp đỡ, hắn thật sự là người tốt, tuy rằng miệng lưỡi ác độc. Mà hắn đâu?

Bên bờ đầm có một người đang ngồi chồm hỗm, đã ăn mặc chỉnh tề, một thân hắc y, sau lưng buông một mái tóc vừa thô vừa dày, kéo dài đến tận đất. Tiểu Man cảm kích lại xu nịnh gọi một tiếng: “Đại thúc!”

Tiếng đại thúc này được nàng xướng lên ngọt ngào nhất từ lúc sinh ra tới giờ, người kia chậm rãi quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, vẻ tươi cười xu nịnh của Tiểu Man nhất thời cứng đờ.

Người này, có một đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách, phảng phất bao hàm thâm tình chân thành, lại giống như tùy thời có thể lạnh nhạt mỉa mai. Loại phong tình ngả ngớn này ở trên người một nam nhân thực là đáng sợ, mọi người sẽ không tự chủ mà xếp hắn vào loại hồng nhan họa thủy. Mà trên thực tế, hắn quả thật cũng có tố chất họa thủy – Tiểu Man nghe thấy tiếng cằm mình trật khớp, nàng bản năng đưa tay đỡ lấy.

Thiếu niên kia sờ sờ cái cằm trơn bóng, đứng dậy đi tới, cong khóe miệng, nói: “Đã nói ta không phải đại thúc.” Nụ cười của hắn mang theo bao thâm tình lại ngả ngớn vô cùng, câu hồn phách người khác. Tiểu Man luống cuống tay chân đứng lên. A a a a, trên đời lại có loại nam nhân dung mạo thế này sao! Không biết sao đột nhiên nàng lại nghĩ tới Thiên Quyền. Nếu như Thiên Quyền là loại công tử tuấn mỹ thanh quý thì người này chính là điển hình của loại nhân vật yê


XtGem Forum catalog