
g Nhai thành cũng ở đây, ngươi thử hỏi nàng đi! Đừng vội ở đây nói chuyện giật dây, quấy nhiễu lằng nhằng!”
Trạch Tú cười lạnh nói: “Chỉ sợ tiểu chủ này cũng không phải là thật!”
Tiểu Man nhịn không được, toàn thân run lên, thiếu chút nữa đánh đổ chén trà. Lại nghe hắn nói: “Thương Nhai thành là nơi nào! Chư vị tiền bối chẳng lẽ nghĩ chỉ có Bất Quy sơn và Thương Nhai thành là giao hảo? Nha đầu kia rõ ràng hành vi thấp kém, ngôn ngữ vô vị, sao có thể là tiểu chủ Thương Nhai thành! Nếu không cứ để nàng làm một quẻ, nhìn xem nàng rốt cuộc có phải là tiểu chủ thật sự hay không!”
Hỏng bét, người này chắc chắn chính là sát tinh, chuyên môn tới phá chuyện tốt của nàng! Tiểu Man bất chấp tức giận, nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng tìm một chỗ hở để trốn đi, bảo toàn tính mạng.
Chợt nghe ngoài cửa có một thanh âm trầm thấp thanh lãnh: “Trên đời này làm sao có thể có cái sừng rồng con thứ hai, thương hỏa ấn thứ hai?”
Tiểu Man nhân cơ hội làm như đang tìm kiếm gì đó, xẹt một cái chui ra sau lưng ghế, rón ra rón rén đi đến chỗ cái cột, lui ra sau, lặng lẽ đưa mắt nhìn, chỉ có một na tử mặc áo choàng trắng ngà, đầu đội mũ đen đi tới, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất thanh quý, không phải là tên quỷ đáng ghét Thiên Quyền thì là ai?”
Q.1 – Chương 18
Trở lại Bất Quy sơn ( tam )
“Ai da da, công tử của chúng ta đã đến.” Trạch Tú lộ ra nụ cười ác ý, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mãi lui ở phía sau không lộ diện chứ. Sao? Sợ ta tìm ngươi tính sổ chuyện Kim Lăng gia một nhà ba mươi hai người bị diệt môn sao?”
Thiên Quyền nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Biệt lai vô dạng, một chút cũng không thay đổi.”
Ai, hai đại mỹ nam tử đồng thời xuất hiện, thực quá đẹp mắt, hơn nữa, thoạt nhìn dường như còn có chút ân oán. Mau đánh nhau đi, làm loạn lên đi, Tiểu Man nguyền rủa trong lòng, như vậy nàng có thể thừa dịp loạn lạc mà bỏ trốn.
“Ngươi cũng không thay đổi. Có công tử gia ở đây, bảo sao Bất Quy sơn một năm bốn mùa đều lạnh lẽo.”
Rất tốt! Câu này tính khiêu khích rất mạnh! Mau khai chiến đi!
“Quá khen!”
Mặt băng căn bản không nhận màn khiêu khích này. Không nhận ra người này lại tu dưỡng tốt như vậy, không phát hỏa sao?
“Lạnh lẽo so chiêu, thực không đáng xem.” Tiểu Man thấp giọng oán giận, chợt nghe có một người nhẹ giọng nói: “Thiên Quyền sẽ không tức giận vì loại khiêu khích này, tiểu nha đầu ngoại lai như ngươi làm sao mà biết được.”
“Thì ra là thế. Vậy làm sao thì mới khiến hắn tức giận?” Tiểu Man khiêm tốn thỉnh giáo.
Thanh âm kia có ý cười: “Ta nghĩ hắn sẽ tức giận vì ngươi dám hai lần đào tẩu dưới tay hắn.”
Vẻ mặt Tiểu Man đầy sùng bái mà quay lại, định nhìn xem cao nhân nào đánh giá cao nàng như vậy. Lọt vào tầm mắt chính là một đôi mắt đen như bảo thạch, rạng rỡ đầy sức sống. Mắt rất đẹp lúc cười lên thì cong cong như vầng trăng non, lông mi vừa dày vừa dài, thực giống cây quạt. Chỉ là ánh mắt xinh đẹp kia nhìn vô cùng giảo hoạt, giống như đôi mắt của mèo hoang, đang chằm chằm nhìn nàng.
A a! Tiểu Man cả kinh nhảy dựng lên, bưng mặt muốn chạy. Là một trong Bắc Đẩu thất thỉ! Tên là gì nhỉ? Tên thiếu niên kia thần thái phấn khởi, vênh mặt quan sát nàng.
Hắn nắm cổ tay nàng không chút thương hương tiếc ngọc, Tiểu Man phát ra tiếng hét chói tai bi thảm.
“Thật là không biết nghe lời, động một tí là chạy trốn. Người khác không biết còn tưởng rằng Bất Quy sơn chúng ta đã làm gì ngươi.”
Thiếu niên kia bịt miệng nàng, tiêu diệt tiếng hét từ trong trứng nước. Gương mặt hắn trắng nõn tú lệ, nhìn qua vô cùng tinh khiết thiện lương, vô cùng chân thành, nhưng việc làm lại thập phần tàn nhẫn, Tiểu Man chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị hắn vặn gãy.
Phía sau lại vang lên một thanh âm đầy trách cứ: “Thiên Ki! Sao ngươi có thể đối xử với tiểu chủ như vậy! Quá thô lỗ!”
Người tốt nha! Tiểu Man kích động tới mức lệ rơi đầy mặt, dùng sức xoay đầu lại nhìn, hóa ra chính là nữ tử gầy yếu tên Diêu Quang. Nàng đi tới nâng Tiểu Man dậy, nhẹ nhàng xoa tay nàng một lát, đau đớn liền giảm hẳn. Diêu Quang nhíu mày nói: “Tiểu chủ, ngươi đừng chấp nhặt với hắn. Hôm nay hắn đắc tội ngươi, ta nhất định sẽ nói Kim viên ngoại xử phạt hắn thật nặng.”
Tiểu Man sụt sịt, đang định nói chuyện, Thiên Ki liền cười nói: “Tiểu chủ gì chứ! Keo kiệt đến như vậy, Bất Quy sơn chúng ta tùy tiện cũng lôi ra được mấy nữ hài tử giống tiểu chủ hơn nàng ta. Nàng ta có thể làm tiểu chủ thì ta chính là đại chủ!”
Hắn nói chuyện hết sức phóng túng, còn mang theo chút trẻ con, rõ ràng chỉ là một tiểu quỷ không hiểu chuyện. Tiểu Man sờ sờ cổ tay còn hơi đau, giận không tả xiết, thù này không báo, nàng không tên Tiểu Man!
“Ngươi còn nói!” Diêu Quang nhíu mày chặt hơn.
Thiên Ki tựa như có chút kiêng kỵ Diêu Quang, chỉ nhe ra hai hàm răng trắng toát, cười hai tiếng.
“Ta nhất định sẽ nói việc này với Kim viên ngoại! Ngươi cứ chờ bị giam đi!” Diêu Quang dứt khoát kéo Tiểu Man đến chỗ Kim viên ngoại đòi phân xử khiến nàng sợ tới mức vội thấp giọng nói: “Ta không sao! Cô nương, ta nghĩ vị công tử này cũng không phải cố ý, ta tới đây tìm cây trâm, chắc là hắn cho rằng ta địn