Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326572

Bình chọn: 8.5.00/10/657 lượt.

h trốn cho nên mới xảy ra chút hiểu lầm. Thật sự không có gì! Lúc trước ta đã tùy tiện bỏ trốn, mang đến cho các ngươi không ít phiền toái, trong lòng đã rất băn khoăn áy náy! Lần này lại nháo lên thì ta làm sao yên lòng được?”

Nàng càng nói càng mạch lạc, quả thực làm cho chính mình phải cảm động, lời nói thực chân thành như xuất phát từ đáy lòng vậy.

Hai người trẻ tuổi này nhất thời bị đả động. Thiên Ki sờ sờ mũi, chậm rãi hỏi: “Ngươi… đúng là đến đây tìm trâm sao?”

Tiểu Man lấy từ trong tay áo ra một cây trâm nạm trân châu, đó là lúc nãy nàng gỡ xuống định sung tư, giờ vừa vặn phát huy công dụng.

Thiên Ki có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng tuyết nhất thời đỏ lên, ngập ngừng nói: “Đúng là như vậy… Kia… Ta hiểu lầm… Uhm… Uhm…”

“Không nói xin lỗi sao?” Diêu Quang hung hăng trừng mắt với hắn, trong mắt còn ngấn lệ, “Ngươi nhìn tiểu chủ đi! Ngươi và nàng tuổi tác không chênh lệch lắm, sao lại khác nhau đến thế! Ngươi lớn đến như vậy, thật sự là đã sống uổng phí!”

Thiên Ki hắng giọng hai tiếng, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, hơn nữa, tiểu chủ còn không trách ta, ngươi ồn ào cái gì. Nữ nhân đúng là phiền toái…”

Tiểu Man thừa dịp hai người bọn họ biện luận công phu, vội vàng quay đầu lại nhìn đại sảnh, Thiên Quyền còn đang kịch liệt tranh cãi với Trạch Tú về chuyện tiểu chủ giả tiểu chủ thật. Một người nói sừng rồng con trên đời chỉ có một, thương hỏa ấn lại càng chắc chắn. Một người lại nói đằng sau có người ngầm phá rối, hai cái kia cũng là giả. Tham gia vào cuộc tranh chấp còn có tiếng hòa giải của Kim viên ngoại, âm thanh Thủy tướng quân cười lạnh, tiếng Hỏa đại phu ồn ào, giọng mềm mại của Thổ lão bản, chỉ không có tiếng của Mộc tiên sinh.

Nàng quay đầu lại, dịu dàng nói: “Hai vị, lúc nãy ta uống hơi nhiều trà, có thể cho ta biết nơi đi vệ sinh ở đâu không?”

Diêu Quang thân thiết lôi kéo tay nàng: “Tiểu chủ, ta đưa ngươi đi, kẻo ngươi lạc đường.”

Aizzz, chạy trốn sao có thể đưa nàng ta theo, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Tiểu Man đang tìm cách từ chối thì chợt nghe Mộc tiên sinh nãy giờ vẫn im lặng mở miệng: “Thiên Ki, Diêu Quang, hai người các ngươi lén lút náo loạn gì ở đó? Ở đây còn có khách! Không ra thể thống gì, còn không mau đi ra!”

Trời cũng giúp ta! Tiểu Man quay mặt định đi, ai ngờ Thiên Quyền đột nhiên nói: “Tiểu chủ, thị thị phi phi, xin ngài tự mình ra nói đi.”

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người nàng. Tiểu Man vừa mới một chân định chạy ra ngoài, lúc này chỉ có thể oán hận mà rút về. Tên Thiên Quyền này chắc chắn là có thù oán với nàng từ kiếp trước! Từ lúc biết hắn tới giờ, hắn chưa từng làm được một việc tốt gì cho nàng, lúc nào cũng nhằm mũi nhọn vào nàng, uy hiếp nàng, chắc chắn hắn không biết bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” được viết thế nào.

Nàng phất tay áo, điềm đạm đáng yêu xoay người lại nhìn mọi người, nước mắt đã điệu ra, run giọng nói: “Công tử… muốn ta nói thế nào?” bộ dáng đúng kiểu kích thích không chịu nổi.

Đáng tiếc nàng đã quên, Thiên Quyền và Trạch Tú không ai bị bộ dáng của nàng đánh lừa.

“Còn giả vờ đáng thương! Nói rõ ràng rành mạch ra! Thừa nhận ngươi bị bọn họ mua chuộc!”

“Ngươi chỉ cần nói chuyện chứng minh mình chính là tiểu chủ Thương Nhai thành là được.”

Đây chính là sao chổi trong mệnh của nàng mà, không những một mà những hai.

Nàng thanh giọng, sờ sờ tóc, lại nhéo nhéo tay áo, rồi vân vê vạt áo, Hỏa đại phu không nhịn được, nói: “Tiểu chủ…”

“Cái đó… trước tiên có thể nói cho ta biết nhà xí ở đâu được không?” Tiểu Man ngắt lời hắn, cười ngọt ngào, “Vừa rồi uống hơi nhiều nước trà, thật là xấu hổ…”

Trạch Tú cười lạnh một tiếng, không nói, bộ dáng như đang chờ xem trò vui.

Thiên Quyền nói: “Vừa rồi tiểu chủ không uống trà.”

“… là do đồ ăn không hợp!”

“Ngươi cũng không ăn cái gì.”

“Ta đau bụng quá!”

“…”

Hắn rốt cục không còn lời nào để nói. Tiểu Man mang theo nụ cười thắng lợi, xoay người đi ra.

Lại nghe tiếng nói lạnh lùng của hắn ở sau người: “Tiểu chủ nhiều lần trốn tránh là có ý gì? Hay đúng là như Trạch Tú tiên sinh nói, ngươi không phải là tiểu chủ thật mà là gian tế trà trộn vào đây?”

Tội danh này rất lớn đó! Tiểu Man cứng rắn ngừng bước. Hắn đang giở trò gì chứ? Theo suy luận mà nói, lão Sa biết nàng là tiểu chủ giả, bọn họ là một hội, những người khác lại giả bộ như không biết, còn tôn nàng lên làm tiểu chủ đó thôi! Hiện giờ xảy ra chuyện lại đổ trách nhiệm lên đầu nàng, nói nàng là gian tế!

Tốt, đơn giản là nói ra tất cả, dù sao cũng chỉ có cách đó.

Nàng quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta vốn cũng…”

Lời còn chưa dứt, nghe “sưu” một tiếng vang lên, một tia sáng lạnh chiếu thẳng vào mặt nàng, Tiểu Man bị dọa đến choáng váng, chỉ cảm thấy trước ngực như bị cái gì nện, vừa đau vừa nhức, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thiên Quyền. Quý công tử tuấn tú này, máu hắn đúng là làm từ băng mà, không chút lưu tình giương trường cung nhắm vào nàng.

Mũi tên sượt qua ngực nàng cắm vào cây cột đằng sau, vẫn còn rung bần bật – hắn bắn thật!

Thủy tướng quân vội la lên: “Thiên Quyền! Không được xúc động!”

Thiên Quy


Snack's 1967