XtGem Forum catalog
Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326321

Bình chọn: 8.5.00/10/632 lượt.

n lang cũng về động phòng, cùng tân nương hưởng thụ đêm xuân một khắc giá nghìn vàng, Trường lão tiên sinh mới đưa bọn họ vào thư phòng của mình nói chuyện.

“Nói như vậy, tiểu chủ Thương Nhai thành là do năm vị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ khuynh lực tìm được?”

Vẻ mặt Trường lão tiên sinh bất ngờ nghiêm túc, từ lúc Tiểu Man bước vào cửa, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, nói chuyện này với Thiên Quyền, chi bằng trực tiếp hỏi Tiểu Man. Nàng thấy sợ hãi, trong lòng dự cảm không tốt, lại không biết vì sao, đành phải miễn cưỡng duy trì nụ cười.

Thiên Quyền gật gật đầu, giản lược kể lại chuyện lão Sa tìm được nàng ở trấn Ngô Đồng, chuyện có người tới bắt cóc sau đó.

Trường lão tiên sinh nói: “Uhm, tiểu cô nương, sự thật có đúng thế không?”

Tiểu Man đảo mắt, hàm hồ nói: “Uh, Thiên Quyền công tử nói… cơ bản đúng vậy.”

Cơ bản đúng vậy, bốn chữ này rất có cân nhắc, có thể nói là đồng ý toàn bộ, cũng có thể nói là đồng ý một phần, tóm lại chỉ cần xem đối phương nói tiếp thế nào.

Ai ngờ lão nhân này đột nhiên lại đổi đề tài: “Ngày xưa lão hủ từng có vinh hạnh được mời tới Thương Nhai thành, tiểu chủ đời trước thập phần nhiệt tình hào phóng, lại bác học đa tài, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lão hủ vốn tự phụ tài cao cũng phải nhận không bằng.”

Hử? Lời này có chút ý tứ, có gì đó không thích hợp thì phải? Tiểu Man lại suy nghĩ, có phải hắn đang nói nàng không học vấn, không nghề nghiệp, ngực không có vết bớt, không phải tiểu chủ Thương Nhai thành?

“Tiểu chủ đời trước quan sát thiên tượng, cũng biết có một ngày Thương Nhai thành đại họa lâm đầu, toàn tộc không một ai may mắn thoát khỏi. Lão hủ nghe thấy thực rầu rĩ, hỏi có thể có cách nào tránh họa không, tiểu chủ đời trước nói, trong Thương Nhai thành có bí thuật di tinh đổi đấu, chỉ có thể giữ được một người an toàn, hiện giờ xem ra, người được bảo toàn chính là tiểu chủ đây.”

Thiên Quyền tiếp lời: “Đúng như Trường lão tiên sinh nói. Thương Nhai thành bị Thiên Sát Thập Phương tiêu diệt, chỉ có một mình tiểu chủ may mắn sống sót, huyết hải thâm cừu này không thể không báo, nhưng chỉ sợ dù có khuynh tất cả tài lực nhân lực của Bất Quy sơn cũng không thể khôi phục được một nửa Thương Nhai thành. Tiểu chủ không ngại thời thiết khắc nghiệt, lặn lội đường xa chính là thành tâm cầu viện người trong giang hồ giúp đỡ. Trường lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm, xưa nay lại giao hảo với Thương Nhai thành, Bất Quy sơn cũng từng hưởng ân đức của Trường lão, việc này đúng là đến thỉnh cầu Trường lão tương trợ, vì võ lâm chính danh, trừng gian trừ ác, khôi phục Thương Nhai thành.”

Trường lão tiên sinh cười cười, hiền hòa nói: “Chuyện Thương Nhai thành, lão hủ đương nhiên nghĩa bất dung từ, tuy nhiên Bất Quy sơn cũng quá khiêm tốn, bằng vào thực lực của các ngươi, làm gì cần phải tìm mấy lão nhân chúng ta!”

Thiên Ki cướp lời: “Một cây làm chẳng nên non, huống chi Thương Nhai thành bị diệt tuy là chuyện của bộ tộc bọn họ, không can hệ đến người khác, nhưng môi hở răng lạnh là điều ai cũng có thể hiểu. Thiên Sát Thập Phương làm nhiều việc ác, hôm nay có thể xuống tay với Thương Nhai thành, ngày nào đó cũng có thể xuống tay với Bất Quy sơn, để người trong võ lâm bất an chi bằng cùng đoàn kết nhất trí. Trường lão, ta tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, Trường lão đừng chê cười!”

Trường lão tiên sinh cười ha hả, sờ sờ chòm râu dài, nói: “Tài ăn nói của ngươi rất tốt, nông cạn chỗ nào chứ? Bất Quy sơn đúng là ẩn giấu nhân tài, mới vài năm mà một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đã có thể xuất khẩu thành thơ, lão hủ bội phục!”

Miệng thì nói bội phục nhưng ngữ khí lại trào phúng, lão nhân này thật là làm cho người ta không thoải mái. Tiểu Man buồn chán ngoáy chén trà, cố nén cái ngáp. Aizzz, thật là nhàm chán, mau mau kết thúc để nàng còn đi ngủ.

“Tiểu cô nương, lão hủ cả gan hỏi, cái gọi là biện pháp di tinh đổi đấu mà tiểu chủ đời trước đến tột cùng là cái gì? Vấn đề này đã vướng bận lão hủ rất nhiều năm, hôm nay muốn xin ngươi chỉ giáo.”

Tiểu Man giật mình, xoay xoay cái chén trong tay, suy nghĩ một hồi mới do dự nói: “Bí thuật Thương Nhai thành rất nhiều, ta không rõ lão tiên sinh muốn hỏi cái nào…”

Trường lão hòa nhã nói: “Thí dụ như các hiện tượng thiên văn mê hoặc thủ tâm biểu thị cho đại họa lâm đầu. Ta cũng mới biết Thương Nhai thành có thuật quan sát tinh tú, nếu có tên khác thì cũng không rõ.”

Ông trời ơi, sao lại thảo luận mấy chuyện này với nàng, nàng thật sự là dốt đặc cán mai. Ngẩng đầu nhìn Thiên Quyền, hắn giả vờ câm điếc, quay sang Thiên Ki, hắn lại cau mày không biết đang suy nghĩ gì, Diêu Quang thì trước sau như một chỉ cười tủm tỉm, Liên Y vẫn ngẩn người, không một ai đáng tin cậy, vẫn là dựa vào mình tốt nhất.

“Đại khái chính là mê hoặc thủ tâm gì đó, ta có nghe mẫu thân nói qua, nhưng thực ra là gì đó thì vì đã lâu lắm rồi nên ta không nhớ.”

Dựa vào chính mình, thì phải có lý, lý của nàng chính là quá khứ.

Trường lão tiên sinh hất tay, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bất Quy sơn các ngươi thật to gan, dám đưa một tiểu chủ giả đ