
Nói xong mở to mắt nhìn bóng đêm dày đặc ở bên ngoài.
Tống Mộ Thanh nghe lời này, càng thưởng thức lại càng thấy không thích hợp. Quay đầu nhìn anh, cười hì hì. Đỗ Tử Đằng ở ngoài cửa mở to mắt qua khe cửa nhìn vào bên trong, lập tức che miệng cười như Tống Mộ Thanh.
“Lận đoàn trưởng, giọng điệu này thật không giống anh trước kia nha.”
“Giọng trước kia của anh như thế nào?” Lận Khiêm tò mò quay đầu lại, thiếu chút nữa va vào Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh lui về phía sau: “Anh trước kai nói hung hăng như với lính của mình, bộ dạng nói chuyện như ước gì em biến mất thật nhanh, tiết kiệm ánh mắt của anh.”
Cô ngồi đối diện với anh, vừa nói vừa nhìn anh, thậm chí xen thêm chút uất ức. Lận Khiêm căng thẳng trong lòng, theo bản bản năng muốn giải thích, nhưng lại ăn nói vụng về không biết vì sao lại nói như vậy.
Thấy Đỗ Tử Đằng gần như nằm trên cửa, trừng mắt liếc cậu ta một cái, chờ cậu ta thức thời đóng cửa lại mới hắng giọng mở miệng nói chuyện.
“Không phải là vì thân phận không giống nhau hay sao.”
Danh ngôn trong bộ đội chính là đối đãi với bạn gái phải giống như gió thổi ấm áp. Đối đãi với phụ nữ không phải bạn gái phải giống như ngày đông giá rét, lãnh không vô tình. Làm một hợp cách viên, Lận đoàn trưởng thi hành hết sức nghiêm chỉnh theo danh ngôn này. Trước kia lạnh nhạt với cô, đó bởi vì cô không liên quan gì với anh mà còn quấn lấy anh. Nhưng bây giờ không giống nhau, làm sao có thể lãnh?
Chương 37
Thân phận? Tống Mộ Thanh không chỉ muốn có thân phận, cô muốn anh yêu cô! Nếu tương lai anh không yêu cô, vậy hienj tại cô cần cái thân phận này làm gì? Chẳng ai có thể dự liệu được trước chuyện gì, nhất là chuyện tình cảm cần có một số nhân tố nhất định.
Cô chỉ cảm thấy mình may mắn, để cho cô động lòng với người đàn ông tên Lận Khiêm này. So với những người đàn ông khác anh còn có ý thức trách nhiệm hơn, nhưng cũng cố chấp và lạnh hơn. Người bình thường không thể đến gần anh được, đến người bên cạnh anh cũng không thường xuyên dây dưa, quấn lấy anh, không thể khiến anh động lòng. Một khi đã để anh động lòng, anh cũng sẽ không dễ dàng thay lòng.
Tống Mộ Thanh đã sớm chuẩn bị tinh thần đánh lâu dài, muốn ăn thua đủ với anh. Đến bây giờ, “kế hoạch vây quét Lận đoàn trưởng” của cô coi như đã thành công được bước đầu. Nhưng cô còn có chuyện không rõ.
“Ai.” Cô đẩy Lận Khiêm một cái: “Em sao có cảm giác em xui xẻo hồ đồ mới được là bạn gái của anh thì phải? Anh phải đối xử thật tốt với em, đột nhiên phát hiện ra trên người em điểm nào cũng tốt đấy nha!”
Cô vừa nói vừa hí hửng. Đầu óc chóng mặt, dưới lòng bàn chân cũng nhẹ nhàng. Đối với kiểu nói chuyện như giao phó với thuộc hạ của Lận Khiêm phải đặc biệt mặt dày. Nhưng Lận Khiêm đối với bộ dạng của cô cũng không ngạc nhiên chút nào. Tống Mộ Thanh mặt dày như thế nào anh đều được lĩnh giáo rồi, chút ít như thế này thì có đáng gì.
“Hối hận? Đêm đó anh đã chờ em gật đầu đáp ứng mới rời đi. Hiện tại em muốn nghĩ lại cũng không được.”
“Em là sợ anh ăn vạ.” Cô không sợ mà nói.
“Vừa mới đầu ai là người có ý chí kiên định đây! Em mất tâm tư lớn mới lấy lòng được anh, khiến cho anh để ý, thiếu chút nữa mặt mo cũng vất sạch. Anh nhìn ra được, gặp em một lần liền đuổi một lần. Đến bây giờ em vẫn cảm thấy ngồi ở đây nói chuyện với em như là đang nằm mơ vậy.”
Tống Mộ Thanh có một bản lãnh, đó là cô có thể đem lời nói thật nói giống như lời nói dối. Giọng nói không có một tia oán hận, ngữ điệu buông lỏng nghe như đang đùa giỡn với bạn bè.
“Vậy xem ra em đang hận anh đây, nằm mơ cũng muốn anh bị thương thành như vậy.” Lận Khiêm nâng nâng cánh tay, giọng nói vui đùa.
“Đáng đời! Không biết bao nhiêu tiểu cô nương yêu anh nhưng không được đáp lại, vì yêu mà sinh hận, cắm kim ở sau lưng hình nhân nguyền rủa anh, chẳng quan hệ với em.” Cô cố chấp nhìn chằm chằm anh, nói: “Vấn đề trước anh vẫn chưa trả lời, đừng có lảng sang chuyện khác.”
Lận Khiêm nhìn sâu vào đôi mắt của cô, chuyển sang tay phải Tống Mộ Thanh rồi lại chuyển đến trên mặt cô.
“Giống như em nói vậy, đột nhiên cảm thấy em cũng không tệ lắm.”
“Nơi nào không tệ?” Tống Mộ Thanh hỏi tới.
“Nơi nào cũng không tệ.” Anh phớt tỉnh trả lời.
Tống Mộ Thanh cũng không ngu đến nỗi để anh liệt kê hết ra. Trả lời hàm hồ, không chừng chính bản thân anh cũng không rõ thích cô ở điểm nào, hoặc là đến bây giờ vẫn chưa thích cô. Như vậy cô cần gì phải làm rõ để bản thân mình không thoải mái chứ, coi như một ngày nào đó anh tự động có suy nghĩ này. Hiện tại có một sữ bắt đầu rất tốt, mà tương lai còn dài, anh có thể không coi trọng một hai điểm của cô?
Cô tự an ủi mình như vậy. Tâm tình không thể khống chế trầm xuống.
Những năm này Lận Khiêm cũng không phải sống không. Mấy người kia trong doanh trại người nào mà không lăn lộn? Anh có thể ở trong đó nắm bắt hết các quan hệ, khiến bên trên khen, bên dưới dùng người của anh, cũng không phải chỉ dựa hết vào bản lãnh thật sự vùi đầu vào gian khổ của mình.
Mặc dù ngoài miệng anh không nói lại Tống Mộ Thanh, nhưng chỗ khác thì không hề kém cô, có thể nói chỉ hơn chứ