
không thấy bóng dáng, bị đám người bao vây, trước mặt anh xuất hiện vô số gương mặt trang điệm thật đậm, nhìn anh mỉm cười.
Anh cảm thấy phiền chán, nhưng lại không thể không xã giao với đám người này, không phải con em quan chức thì là con nhà giàu, anh làm thương nhân, không nên đắc tội.
Đi tới trong góc chỗ ít người, Hoan Nhan thở phào một hơi, ngồi trên ghế salon, trước mặt có các loại đồ uống hoa quả, rượu, điểm tâm, cô mở một chai rượu đỏ.
Anh luôn nổi bật giữa đám người, cho dù là cách nghìn vạn dặm, cô vẫn có thể tìm thấy bóng dáng anh, cô rót đầy li rượu, nhìn ngọn đèn sáng rực rợ cười khẽ, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cảm thấy rượu chưa uống lòng đã say.
Tư thế chạm cốc của anh cũng khiến người ta không thể dời mắt, anh cầm li rượu mím môi cười, dáng vẻ như thân sĩ nói chuyện với thục nữ, càng khiến cô vui sướng và đau thương.
Gả cho anh thì sao? Mặc vào y phục danh giá bước vào bữa tiệc thượng lưu thì thế nào? Cô không giống như những cô gái xinh đẹp kia, vừa vào bữa tiệc đã gây chú ý, trở thành tiêu điểm, dính vô số hoa đào, khiến vai nam chính ghen, khi cô rời đi, mọi người cùng nhau đi tới, ngay cả nhìn cô lâu một chút cũng không có.
Cô không hề xinh đẹp, cô biết, cô và mẹ dáng dấp giống nhau, nhưng mẹ là mĩ nhân, cô lại chỉ là con vịt xấu xí, lúc trưởng thành, thì cùng lắm được khen là thanh tú dễ thương, còn cách xinh đẹp rất xa.
Là say ư? Sao cô cảm thấy như anh đang đứng trước mặt mình.
Ngón tay thon dài cầm li rượu cao cổ, màu sắc rượu tươi đẹp, nhìn động lòng người,anh cầm tay cô, ngăn lại: “Nhan Nhan, em say.”
Cô cong môi cười ra tiếng, hai mắt to đen nhánh sáng rực, ánh mắt cũng giống như mang theo ý cười.
“Không có say… Anh xem, anh trước mặt tôi, vẫn chỉ là một, không có thay đổi thành nhiều người, cho nên tôi không say…”
Cô cười, đoạt lại li rượu ngẩng đầu uống sạch, anh nhìn cô, chợt cảm thấy vì cô mà đau lòng.
Anh cầm chai rượu, cúi người đè thân thể mềm nhũn của cô lại: “Không cho uống nữa.”
“Anh sao lại quản tôi? Anh không phải không thích tôi sao, cần gì phải quản tôi? Anh không cần phải quản tôi.” Cô lẩm bẩm, hai má đỏ hồng, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Chúng ta về nhà, em chưa ăn cái gì, đã uống rượu, dạ dày sẽ khó chịu.” Anh giống như dỗ đứa bé, kéo cô vào trong lòng tiện tay cởi áo khoác, quàng lên người cô, ôm cô thật chặt.
Đi ra ngoài đại sảnh, gió đêm thổi qua, cơn gió ấm áp lại khiến cô lạnh run, anh nhạy cảm, cảm nhận được, cúi đầu cài kín áo khoác, càng dùng sức ôm chặt: “Cố chịu, xe sắp đến rồi.”
Bữa tiệc mới bắt đầu nửa giờ, thế nhưng anh cũng không thèm chú ý tới sắc mặt khó coi của thị trưởng lập tức đi về, không biết vì sao, khi nhìn thấy cô một mình uống rượu, trong lòng anh cảm thấy khó chịu đau lòng.
Cứ như thế dẫn cô đi, không quan tâm tới bất cứ gì khác, giống như, giờ phút này anh chỉ nhìn thấy cô.
Chương 147: Say Rượu Chung Gối
Gió lạnh thổi, rượu cũng tản đi một chút, bước chân mặc dù còn lảo đảo nhưng đầu óc cũng dần thanh tỉnh, không để lại dấu vết kéo ra khoảng cách với anh, anh không cảm nhận được, chỉ mở cửa xe, đưa cô lên.
Ngồi xong, cô lập tức cởi áo khoác còn mang hơi ấm của anh để xuống bên cạnh.
Anh ngồi vào, vừa khởi động xe vừa trách cứ: “Làm sao lại uống nhiều như vậy?”
Cô bát đầu cảm thấy trong người nóng ran, hai má đỏ bừng, giống như không phải của mình, “Ngồi một mình có chút chán…”
“Lần sau những bữa tiệc nhàm chán như vậy, tôi sẽ không đưa em đến.”
“Ừ, anh có thể đưa bạn gái khác, nếu ông nội hỏi, tôi sẽ giải thích.”
Cô mở miệng, bức bách mình nói những lời không thật lòng.
Bàn tay cầm tay lái của anh nắm chặt, một lát sau anh nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Hoan Nhan chưa bao giờ nghĩ anh lại đồng ý thoải mái như vậy, trong lúc nhất thời không kiềm chế được, cảm thấy trong tim như bị giáng một đòn thật mạnh, đau đớn.
Cô quay mặt sang chỗ khác, trầm mặc.
Khi về nhà, cô chạy giống như là cướp đường, nhưng bước chân lảo đảo chưa kịp chạy đến cầu thang, anh đã đuổi theo, cầm lấy tay cô, thế nhưng anh đã đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô, Hoan Nhan muốn mở miệng, nụ hôn của anh đã rơi xuống, eo bị nhấn mạnh vào lan can, ngửa ra sau gần như bị bẻ gẫy, anh vẫn không bỏ qua, càng hôn cô cuồng nhiệt…. Hơi thở của anh có mùi rượu, hương thơm quấn lấy môi và lưỡi của cô, làm cô gần như lại say một lần nữa, muốn đẩy anh ra, tay chân lại vô lực, chỉ có thể để mặc anh ôm eo mình, tận tình mạnh mẽ cướp đoạt… “Đau….” Lưng cảm thấy đau, cô nhíu mày nỉ non, trong nháy mắt anh ôm cô vào trong ngực, bàn tay vòng ra sau lưng cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt anh chứa đầy lửa giận: “Vứt lão công của mình ở một bên lâu như thế mà còn tỏ vẻ thờ ơ, Hoan Nhan, lòng dạ em thật ác độc.”
Vừa dứt lời, nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống, hai bàn tay thô lỗ ấn mạnh gáy cô, nụ hôn thật sâu.
Có thể lấy lí do là tác dụng của rượu đi, để cho cô được phóng túng, cô thôi phản kháng hai tay vòng sau gáy anh, đáp lại giống như thúc giục, khiến cho anh hoàn toàn kích động…. Nụ hôn kéo dài xuống dưới, anh dùng sức cắn nhẹ xương quai xanh của cô,