
nh là kẻ tàn phế, vì sao lại rời bỏ anh, hơn nữa còn chơi cái loại xiếc buồn cười thế này.” Cù Bộ Ung trầm giọng nói.
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì Vũ Tiệp yêu anh, em. . . . . . em. . . . . .”
Cô cũng là có nỗi khổ tâm! Nếu Vũ Tiệp không gặp phải chuyện kia, cô sẽ không nhường Cù Bộ Ung, đây là lần đầu tiên trong đời cô muốn bảo vệ quyền lợi của mình; nhưng khi nhìn thấy Vũ Tiệp như vậy, cô đã không thể nói “Không”, cũng không cưỡng cầu nữa.
“Lời của em không phải giống anh vừa nói sao, chính là em không yêu anh.” Anh tìm ra sơ hở trong lời nói của cô.
“Em nói em không có mà!” Vũ Viên quát lên.
“Nếu không phải là em thật sự thích anh, yêu anh, em sẽ nhận lấy những khổ sở này sao? Anh có biết không, có hiểu hay không ? Người cùng anh quen biết trên MSN là em!”
“Phải, anh biết!” Cù Bộ Ung nắm tay Vũ Viên.
“Còn em thì sao? anh biết rõ người anh yêu là ai, vậy còn em? Đối với em anh là gì chứ? Em có thể dễ dàng chắp tay nhường anh cho người ta như một vật phẩm vậy sao?”
“Không phải! Em chưa bao giờ nghĩ như vậy”. Cô không nhịn được rơi nước mắt , “Bởi vì người cùng anh qua lại trước đây là Vũ Tiệp, không phải em. . . . . . Vậy thì em làm sao có thể tin tưởng người anh yêu là em!” Cô nói ra sợ hãi trong nội tâm của mình.
Đúng vậy! Chính vì không tin tưởng vào tình yêu của mình cô mới có thể lùi bước như vậy, thậm chí lui đến tận góc âm u này, không muốn để người ta biết được sự tồn tại của cô.
“Được.” Anh gật đầu một cái.”Vậy anh đổi cách hỏi, em nghĩ anh không biết các em là hai người sao?”
“Hả?” Cô sửng sốt, “Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
Do Vũ Tiệp ép nên đầu tóc, ăn mặc của cô đều thay đổi, các cô giống nhau đến mức bố mẹ nuôi các cô bao nhiêu năm cũng không nhận ra, sao anh lại nhận ra chứ?
“Tính cách của hai người khác xa nhau, anh đã sớm hoài nghi, cho đến một lần xem ví da của em anh mới càng thêm xác định chuyện này.”
“Ví da?”
Vũ Viên nghe được lời nói của Cù Bộ Ung, lập tức mở ví da ra, bên trong đúng là có ảnh cô cùng Vũ Tiệp chụp chung.
“Anh. . . . . . Lúc nào thì mở ví của em . . . . . .” Cô run giọng hỏi.
“Không phải mở! Anh không có cái hứng thú đi dòm chuyện riêng tư của người khác, chỉ là một lần anh giận điên lên, kéo rơi chăn bông của em xuống đất mới phát hiện ví da cũng cùng rơi xuống, anh thuận tay cầm lên xem thôi.” ,
“Vậy người anh yêu là. . . . .”
“Em còn không hiểu rõ sao? Jessica trên mạng làm anh khuynh tâm, vì cho rằng Vũ Tiệp là em, cho nên anh mới có thể cùng với cô ta ở chung một chỗ, nhưng sau khi qua lại, anh bắt đầu hoài nghi chính mình. . . . . .
Có phải anh yêu Jessica không, hay chỉ là thích nhân vật ảo trên mạng mà thôi? Trên thực tế Jessica chỉ là một cô gái như vậy. . . . . .”
“Sau đó thì sao? Nếu anh cảm thấy có vấn đề, vì sao còn đến nhà em để cầu hôn Vũ Tiệp?” Cô nói ra nghi vấn của mình.
“Cái này a. . . . . .” Cù Bộ Ung cười cười, “Đây là do anh nghĩ mình đối với Jessica trên thực tế yêu cầu quá cao, hơn nữa khi anh hoài nghi đã thử yêu cầu cô ta đánh giá báo cáo thị trường chứng khoán, cô ta cũng đều có thể giúp anh xử lý tốt, khi đó anh dĩ nhiên không biết đó là do em làm.”
“Cho nên anh liền quyết định cưới Vũ Tiệp?”
“Đây coi như hiểu là hai thế giới hai tính cách đi! Thật ra thì, anh thật sự cũng không phải yêu Vũ Tiệp, mà là yêu người đang nói chuyện trên MSN cùng anh, người có thể nói chuyện trên trời dưới đất, mở miệng ngậm miệng đều là giáo điều cùng cổ phiếu, thánh kinh.”
Anh trừng phạt mà siết chặt gương mặt mềm mại của Vũ Viên.
“Em thật sự hại anh thảm rồi, cho đến khi anh chân chính gặp được em. . . . . . Không, phải là nói, sau khi anh gặp tai nạn, em tới chăm sóc anh, cái cảm giác khi chung sống đó giống cảm giác khi ở trên mạng, anh đã biết ngay là em rồi !”
“Anh. . . . . . Bộ Ung, anh không cảm thấy em khô khan, nhàm chán lại là cô gái cổ hủ sao?”
“Sao lại như vậy chứ?” Anh cười lắc lắc đầu, “Em có điểm nào khô khan lại nhàm chán? Em có thể nói cho anh biết không, hơn nữa anh nhớ khi em ở trên giường rất nhiệt tình, anh thích em như vậy.”
Vũ Viên nghe được rất cảm động, tay của cô che miệng mình, dựa vào ngực Cù Bộ Ung mà nhẹ giọng sụt sùi khóc.
“Thật ra thì anh cũng nói với Vũ Tiệp, anh không thể nào yêu cô ấy, đến bây giờ anh vô cùng cảm kích trận kia tai nạn xe kia, nếu như không có trận tai nạn đó, Anh có khi đã cưới Vũ Tiệp mất rồi! ”
“Anh yêu em thật sao?”
Cô thật là khó tin tưởng, nguyên tưởng rằng người anh yêu là Vũ Tiệp .
“Anh yêu em có phải hay không?”
“Dĩ nhiên!” Nói đến đây sắc mặt Cù Bộ Ung mới tốt dần lên, “Ngược lại em. . . . . . em thật đúng là độc ác!”
“Anh không được giận em nữa, đàn ông phải có tấm lòng rộng rãi một chút.”
“Ngược lại em. . . . . . Rời khỏi anh mấy tháng có vẻ rất nhàn nhã! Anh còn đang nghĩ xem em có về tìm anh không, kết quả chớp mắt một cái, liền ba tháng trôi qua. Hơn nữa nhìn báo cáo điều tra, em tựa hồ quả thật rất tốt, thậm chí còn vui đến quên cả trời đất, anh nghĩ anh không tới tìm em, em có thể lại thật sự quên mất người tàn phế như anh rồi.”
“Nào có! Làm sao anh lại nói nh