Insane
Nguyệt Lại Vân Sơ

Nguyệt Lại Vân Sơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323665

Bình chọn: 10.00/10/366 lượt.

♥ Đoạn giới thiệu ♥

Câu chuyện về một nam chủ trầm ổn kiên định, vô cùng toàn năng, bất hạnh bái nhập làm môn hạ của nữ chủ có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngủ tuyệt đối không nằm )) sau đó triển khai một đoạn tình cảm cẩu huyết tiểu Bạch thỏ


♥ Đoạn trích nho nhỏ ♥

Lâm Xuyên nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu nhìn người vừa nói, “Đại hội đấu kiếm?”

Phản ứng của hắn khiến cho mọi người cũng mờ mịt theo.

“Ơ? Chẳng nhẽ không phải sư huynh nghĩ đến đại hội đấu kiếm sao?”

Lâm Xuyên cười, lắc đầu nói: “Không phải. Đệ mà không nói, thì có khi ta đã quên mất là còn có cái đại hội đấu kiếm đó.”

“Vậy sư huynh là…”

Lâm Xuyên than nhẹ một tiếng, sắc mặt bỗng trở nên nặng nề, hắn nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa buồn phiền nói:

“…Chỉ sợ ta mà không quay về, nàng sẽ chết đói trên giường mất.”

Lúc này, hắn cầm cái chổi đi vào, dùng cái giọng hết sức nghiêm khắc nói với nàng: “Rời giường.”

Vẻ mặt nàng ai oán, thành thực đáp lời: “Không động đậy được…”

Hắn nhíu mày, vừa quét rác vừa nói: “Cho ngươi một phút.”

Nàng càng thêm ai oán, thở dài thườn thượt. Một phút là bao lâu nhỉ? Nàng cứ nghĩ như vậy, cho đến khi con nhện bị gió thổi lúc nãy bò trở về, nhẹ nhàng trèo lên đầu vai nàng. Việc lấy tay đuổi nó đi với nàng mà nói có vẻ khó khăn, nên nàng dứt khoát nghiêng đầu, cùng với nó mắt to trừng mắt nhỏ.


Nguyệt lại vân sơ



Tác giả : Con hồ ly kia

Convert: Michael (TTV)

Tiết tử

Lúc hoàng hôn, từ phía trong dãy núi trùng điệp, chợt nổi lên một màn sương mù dày đặc. Sương mù như thủy triều, tràn qua bao phủ cây cối trong rừng, khiến cho cảnh vật trở nên mơ hồ. Đáng nhẽ đây là thời khắc chim chóc náo nhiệt quay về tổ, nhưng lại tĩnh lặng không nghe thấy chút tiếng động nào. Đám sương mù nhanh chóng đông đặc lại, kết chặt lấy khu rừng rậm, biến thành một thứ đáng sợ tối tăm che đậy đi sự sống.

Đột nhiên, một tia sáng bừng lên, phá tan sự tĩnh lặng. Ngay lập tức, đám sương mù tiêu tan. Chim thú bỗng huyên náo hẳn lên, còn lũ chim sẻ thì đập cánh, bay vút lên trời cao, giống như đang chạy trốn.

Tiếp đó là mấy tiếng nổ, pha lẫn với tiếng gầm của mãnh thú, liên tục vang vọng lại. Một lát sau, một con thú khổng lồ gầm rú lên chạy ra khỏi đám sương mù, vọt người nhảy lên một ngọn cây.

Nhìn bề ngoài con thú khổng lồ cao hơn mười trượng, hình dáng như rắn, nhưng lại có sáu cái chân, toàn thân bao phủ một lớp vảy nhỏ màu đen ánh ra lân quang. Trên đầu có sừng nhọn, trong miệng răng nanh mọc dài như đao, hai mắt đỏ thẫm, lập lòe như đuốc. Lúc này đây, con quái vật đang bám trên ngọn cây, giống y như một ngọn núi nhỏ. Mắt nó lóe lên hung quang, hung tợn nhìn chằm chằm vào trong rừng, há mồm nhả khí. Cái chất khí kia màu đỏ thẫm, nó lan đến đâu nơi ấy lá cây đều kho héo rụng xuống, có lẽ đó là chất kịch độc.

Ngay khi làn khí màu đỏ kia đang điên cuồng tràn ngập, thì lại có mấy tia sáng từ trong rừng đánh bật ra, chớp mắt đã xua tan đám khí màu đỏ kia. Sau đó vài bóng người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống các ngọn cây. Nhìn kỹ thì thấy đều là các nam tử tuổi trên dưới hai mươi, cầm kiếm mặc áo xanh, mặt mày đoan chính trang nghiêm.

Mọi người sau khi đứng vững, liền trách mắng: “Yêu quái to gan, còn dám ngoan cố chống lại!”

Con quái vật kia nghe thế, con ngươi híp lại, bất thình lình đứng dậy, quẫy cái đuôi dài, quét về phía mọi người. Mọi người thấy thế, vội vàng né tránh. Một người trong đó nhanh nhạy vung kiếm lên, chém vào cái đuôi dài của con quái vật. Không ngờ được, lớp vảy trên mình con quái vật lại vô cùng rắn chắc, khiến cho thanh kiếm bị đánh bật ra. Con quái vật hiển nhiên biết rõ điểm này, càng tấn công dữ dội hơn, khiến cho mọi người buộc phải tránh né.

Trong lúc mọi người đang tìm cách xoay sở, thì có người nhún mình bay lên, lướt qua cái đuôi to lớn của con quái vật, tiến thẳng vào trong vòng tấn công của nó. Có lẽ ánh sáng từ thanh kiếm của người đó làm con quái vật chú ý, nó liền thu cái đuôi dài lại, chuyển sang đánh về phía người nọ.

Nhưng thân pháp của người này cực nhanh, chỉ hơi chuyển mình, liền tránh thoát khỏi những đòn tấn công đó. Con quái vật thấy kẻ địch cũng không kém, thì hơi sợ hãi, cái đuôi dài càng nôn nóng tấn công dữ dội hơn.

Mọi người thấy vậy, đều kinh ngạc lo lắng, mặc dù muốn trợ giúp, nhưng không có cách nào lại gần được, đành phải thầm lo lắng.

Nhưng người vừa tiến vào vòng tấn công của con quái vật kia lại vẫn bình tĩnh như thường, bất kể con quái vật có ra đòn tấn công nhanh cỡ nào, hắn cũng đều nhẹ nhàng tránh được. Đánh hết lượt này đến lượt khác, lông tóc vẫn vô thương. Nhìn thấy người kia ngày càng áp sát, con quái vật càng hoảng hơn. Nó há miệng, định nuốt chửng người nọ.

Nhưng ngay tại lúc nó há mồm, người nọ vung kiếm, chĩa thẳng vào con quái vật, hô lệnh: “Thương đào!” ( Sóng xanh)

Tiếng hô vừa dứt, kiếm khí tựa như một con sóng, lao thẳng vào cái miệng khổng lồ của con quái vật. Toàn thân con quái vật rung mạnh, hoàn toàn bị