XtGem Forum catalog
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328134

Bình chọn: 8.00/10/813 lượt.

e** làm cho hôn mê đầu, tại sao cô chỉ là của anh, cô không cam lòng, nam nữ ngang hàng, Lạc Anh cô sẽ không kém so với Phàm thị. Cô nhớ đến cảnh tượng mình bắt gặp hôm vừa trở về, cô cũng rất tức giận, cô có loại cảm giác trả thù.

Lạc Anh nhìn con ngươi Phàm Niệm Ngự động dục, nhưng câu nói đầu tiên của Lạc Anh giống như là một cái chìa khóa, đem ác ma trong cơ thể Phàm Niệm Ngự kêu tỉnh.

“Phàm Niệm Ngự, em cho anh biết, em ở nước ngoài đã đem mình cho người khác, nước ngoài rất cởi mở, không phải anh không biết.” Khóe miệng Lạc Anh cười nhạt vì hả giận, khiêu khích Phàm Niệm Ngự.

Trong nháy mắt, hơi thở mập mờ chung quanh thay đổi lạnh lẽo khôn cùng, gương mặt tuấn tú của Phàm Niệm Ngự vốn là hưng phấn trong nháy mắt trở nên u ám, tàn nhẫn, dùng ngôn ngữ cũng không thể hình dung ra giận dữ. Gân xanh trên trán cũng sắp muốn bùng nổ. Một đôi con ngươi ** biến thành bén nhọn, khát máu.

Anh túm cổ Lạc Anh, không thể suy tư như thường, anh không có tư thái ưu nhã, tựa như một con sư tử tức giận. Anh lớn tiếng giận dữ.

“Em nói cái gì? Lạc Anh, em nói cái gì? Em dám can đảm lặp lại một lần.” Tay Phàm Niệm Ngự hung hăng dùng sức bóp cổ Lạc Anh, giống như muốn bóp chết cô.

Giờ khắc này Lạc Anh cảm thấy tư vị cái chết, cảm thấy hít thở không thông, cô không thể hít thở. 46 Một khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, cô chỉ nhìn thấy gương mặt Phàm Niệm Ngự giận dữ xanh mét. Thanh âm khàn khàn vô lực nói.

“Tiểu Niệm”

Một giọt lệ nóng của Lạc Anh đã nhỏ trên mu bàn tay Phàm Niệm Ngự, Phàm Niệm Ngự bị nước mắt nóng rực kéo suy nghĩ về, nhìn cô gái sắp chết trong tay mình, vội vàng buông cô ra, nhưng tức giận trong mắt một chút cũng không có giảm bớt.

Lạc Anh há miệng hô hấp, chỗ cổ họng đau rát, giờ khắc này cô hối hận về lời nói vừa rồi, cô chỉ muốn chạy trốn, cô chưa từng thấy anh giận dữ như bây giờ. Cô đẩy anh ra, mới vừa đụng tay cầm cái cửa liền bị người kéo lại, hung hăng áp trên cửa. 0 Sau lưng đau nhói làm cô kêu thành tiếng, chân mày chau chặt.

“A”

Phàm Niệm Ngự đè cô ở trên cửa, nâng cằm của cô lên, một đôi mắt sắc bén khát máu, thanh âm âm chí nói: “Ai cho em đi, anh cho em biết, hôm nay anh nhất định muốn em, còn có người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của em, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt làm mồi cho cá mập.” Nói rồi bàn tay xé toang váy của Lạc Anh, da thịt lộ ra, đường cong hoàn mỹ.

Bây giờ Lạc Anh đã không thể suy tư như thường, trong đầu đều là lời hai người bạn của anh trong bữa tiệc. Cô hoàn toàn tin, Phàm Niệm Ngự giận lên thật đáng sợ.

Phàm Niệm Ngự nhìn thân thể cô trắng như tuyết, nóng bỏng dưới bụng như sóng lớn tràn vào máu của anh. Bàn tay tháo ra quần lót của cô, nâng hai chân của cô lên, nhanh chóng móc cự long của mình ra, đột nhiên đâm vào.

“A” Tiếng la tê tâm liệt phế của Lạc Anh vang vọng trong phòng. 76 Móng tay hung hăng bấm vào bả vai Phàm Niệm Ngự. Hạ thể cô tràn ra máu tươi.

Phàm Niệm Ngự ngây ngẩn cả người trong tiếng thét chói tai của cô, lúc anh hung hăng đâm vào, rõ ràng cảm thấy một thành trở ngại thật mỏng. 49 Anh ngẩn người, nhìn mặt trang điểm của Lạc Anh đầy nước mắt vì khóc mà lem hết. e Nhìn máu tươi ở trên sàn nhà, trong lòng vui sướng.

Phàm Niệm Ngự quan sát dáng vẻ của cô, trong lòng tự trách, vừa định vươn tay đụng chạm khuôn mặt của cô, đã bị Lạc Anh hung hăng gạt ra.

“Đừng đụng tôi, tôi chê anh bẩn.” Đôi mắt Lạc Anh căm tức nhìn Phàm Niệm Ngự.

Phàm Niệm Ngự sửng sốt một phen, nhìn ghét bỏ cùng chán ghét dưới đáy mắt cô, ánh mắt lạnh băng. Xoay khuôn mặt cô, thanh âm âm chí nói.

“Nhớ, em chỉ có thể là của anh.” Nói qua liền bắt đầu lao vụt ở trong cơ thể cô, không chút băn khoăn đây là lần đầu tiên của cô, không chút băn khoăn khi cô mới biết mùi đời. Tựa như mãnh thú thoát khỏi giam cầm đụng chạm thân thể non nớt của cô, mỗi một cái đều sâu vô cùng.

Lạc Anh chỉ cảm giác hạ thể đau đớn như bị xé rách. 3 Cô cắn chặt cánh môi không để cho mình kêu thành tiếng. 1Cô có khí phách, cao ngạo trong cơ thể cô.

Từ trên cửa đến trên giường, không biết Phàm Niệm Ngự muốn cô bao nhiêu lần, cho đến khi Lạc Anh bất tỉnh thì Phàm Niệm Ngự cũng không buông tha cho cô, mỗi lần đều không biết thoả mãn đòi hỏi cô. Căn bản cũng không bận tâm thân thể non nớt của cô có thể tiếp nhận vật to lớn dũng mãnh cùng chạy nước rút của anh hay không.

Cả đêm đòi lấy rốt cuộc đến khi trời hừng sáng thì dừng lại, một phòng tràn đầy hoan ái. Mới vừa sáng nên sắc trời rất trong.

Phàm Niệm Ngự thoả mãn nằm trên người cô, nhìn thấy mặt Lạc Anh trắng bệch thì anh hoảng hốt, nhìn xuống dưới, phía dưới đã là một mảnh máu tươi. Mới bắt đầu cho là máu trinh, nhưng hình như không phải, quá nhiều, thấm ướt ga giường, anh có chút luống cuống, nhìn sắc mặt Lạc Anh trắng bệch, vội vàng mặc quần áo vây cô ôm đi ra ngoài.

*

Bệnh viện, Lạc Anh nằm ở trên giường bệnh. Ngoài cửa, mấy y tá thảo luận.

“Haizz, người đàn ông ôm cô ấy tới không phải là tổng giám đốc Phàm thị – Phàm Niệm Ngự sao? Tôi vừa nghe y tá trưởng nói, là bởi vì ** xé rách nghiêm trọng, lần đầu tiên mà bị đối đãi