
t cái, cứ có cảm giác không khí không đúng, vẫn hơi gật đầu. “Chào hai người, tôi tên là Kiệt Thụy.”
Lục Tâm nhìn soái ca trước mắt, vừa nhìn ăn mặc đã biết người có tiền, vội vàng cười.
“Xin chào Kiệt Thụy tiên sinh.”
Phàm Niệm Ngự quét ánh mắt lạnh qua, gương mặt tuấn tú có chút khó nhìn. 5 Vừa rồi thấy hành động thân mật của hai người, anh thật muốn xé nát cô gái trước mắt này. Cô lại dám? Cô quên anh đã nói gì rồi sao?
Lạc Anh cười nhìn sắc mặt Phàm Niệm Ngự khó coi, sau đó rất quan tâm hỏi: “Ai da, Tiểu Niệm, sắc mặt anh không tốt lắm, gần đây chè chén chơi đùa hưng phấn với Lục tiểu thư sao? Giới thiệu một chút, bạn trai tôi, Kiệt Thụy”
Lạc Anh liếc mắt nhìn Lục Tâm đỏ mặt, đáy mắt tán qua giễu cợt, thật đúng là, cô ta bỏ qua nét mặt Phàm Niệm Ngự, hôm nay có thể xả giận.
Lạc Anh nói xong cũng nhìn Kiệt Thụy, ánh mắt cảnh cáo, Kiệt Thụy hơi sững sờ, mắt đào hoa khẽ híp một cái, sau đó rất thân mật ôm Lạc Anh, gương mặt cưng chiều.
“Lạc Anh à, anh mới trở về, có phải em nên chịu trách nhiệm cho anh ăn no không, kể từ khi em đi, anh thường không no bụng qua.” Kiệt Thụy cố ý nói vô cùng mập mờ, sau đó một đôi mắt đào hoa nháy nháy mắt hướng về phía Lạc Anh.
Lạc Anh chỉ cảm thấy khóe mắt co quắp, có cần phải, có cần phải nói làm cho người ta hiểu lầm như vậy hay không, nhưng cũng không có biện pháp, nếu mình lựa tới, thì mình phải dàn xếp rồi, đôi mắt cô vui vẻ mông lung nhìn Kiệt Thụy.
“Được, lát nữa khẳng định cho anh ăn no, để cho anh ăn ói.” Lạc Anh thân mật kéo cánh tay Kiệt Thụy, nhưng thật ra là đang hung hăng cấu cánh tay anh, mặc dù trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Kiệt Thụy cảm giác thịt mình cũng sắp bị rớt, mặt đáng thương nhìn Lạc Anh, cuối cùng liếc về hướng hai người.
“Hai người đi ra sao?”
Lạc Anh mới phản ứng được, sau đó liếc về hướng hai người nhìn Lục Tâm.
“Không phải hai người ký xong hợp đồng, Tiểu Niệm cùng đi với cô, tôi nghĩ Phó tổng sẽ cho cô đãi ngộ tốt nhất.” Lạc Anh không quên nói móc mấy câu.
Sắc mặt Lục Tâm biến đổi, sau đó mặt thẹn thùng lại gần gương mặt u ám của Phàm Niệm Ngự.
“Niệm, chúng ta đi ra ngoài đi. Chào hỏi cũng xong rồi.” Lục Tâm phát ra thanh âm khiến Kiệt Thụy một bên không khỏi lạnh run.
Lạc Anh cười nhạt, sau đó giải thích: “Lục tiểu thư nổi danh ngọc nữ tiểu thư ở Trung quốc chúng ta.”
“Phốc Lạc Anh, em đừng hại anh lát nữa tiêu hóa không tốt.” Kiệt Thụy kiềm chế cười nói.
Lạc Anh cho anh một ánh mắt rất hài lòng. Hoàn toàn không đi để ý tới nét mặt hai người, sau đó muốn đưa tay nhỏ bé ra ấn số trên thang máy. Phàm Niệm Ngự ôm Lục Tâm tiến lên một bước, sau đó nâng cằm Lạc Anh, thanh âm tràn đầy tàn ác.
“Lạc Anh, đừng ở chỗ này tiếp tục khiêu khích anh, đây là cảnh cáo cuối cùng.” Nói xong vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng kéo ra nụ cười ngông cuồng. Cuối cùng liếc Kiệt Thụy một cái, sải bước rời đi. Bóng lưng của anh rộng dày lại vô tình như vậy.
Hai tay Lạc Anh nắm chặt thành quyền, khiêu khích, đúng vậy, cô chính là đang gây hấn, vì cái gì ư? Anh có thể dùng vô số phụ nữ sau còn bá đạo đoạt lấy cô.
Kiệt Thụy nhìn ánh mắt Lạc Anh ửng hồng, vẻ mặt đùa giỡn không thấy, chau mày lại nhìn Lạc Anh. Biết chuyện giữa hai người không đơn giản.
Lạc Anh mở trừng hai mắt, cuối cùng ấn thang máy, sau đó tươi cười nhìn Kiệt Thụy.
“Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm nhé.”
Kiệt Thụy không nói gì nhìn Lạc Anh cuối cùng sờ sờ đầu của cô, gương mặt vui vẻ.
“Ở trước mặt anh em cũng không cần giả bộ, em yêu anh ta vậy sao?” Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, gương mặt lo lắng.
Lạc Anh khẽ nghiêng đầu nhìn Kiệt Thụy dịu dàng, lắc đầu một cái, Kiệt Thụy nhìn một chút Lạc Anh, quyết định, nếu lần này tới đây, cũng sẽ giúp nha đầu này lấy được chân tình. Anh ôm Lạc Anh tiếp đó thanh âm sang sảng nói.
“Ha ha, không cần lo lắng, anh sẽ ở bên cạnh em.” Kiệt Thụy ôm Lạc Anh hẹn ước.
Lạc Anh quay mặt nhìn vẻ mặt như ánh mặt trời của Kiệt Thụy, hướng về phía anh gật đầu sau đó cười nhạt.
“Kế tiếp, tôi sẽ dẫn anh đi ăn ngon, chơi đùa.” Lạc Anh vỗ bả vai Kiệt Thụy nói. 3e Có anh em này, cô rất kiêu ngạo đấy? Nghĩ tới anh ta có nữ sinh theo đuổi liền lấy mình làm bia đỡ đạn.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, khóe miệng nhàn nhạt cười cười, Lạc Anh, hiện tại đến lượt anh tới giúp em. 6 Em vĩnh viễn là em gái tốt.
*
Kiệt Thụy cũng đã tới nhiều ngày, hôm nay là sinh nhật Lạc Anh cho nên nhất định có tiệc sinh nhật, Lạc Anh cũng không thích, nhưng mà bởi vì nguyên nhân gia đình, không thể không làm sinh nhật, cũng may có Kiệt Thụy ở bên cô.
Thiên kim Lạc thị sinh nhật, tất cả người có thân phận địa vị đều tới, hơn nữa đều mang theo công tử của mình, nhìn như một sinh nhật, nhưng giống như công chúa chọn phò mã. Đây là chuyện khiến Lạc Anh ghét nhất.
Lạc Anh nhìn mình trong gương, mặc váy công chúa màu hồng, tóc quăn y hệt búp bê, Kiệt Thụy vỗ bả vai Lạc Anh.
“Đây mới là em sao?” Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh đáng yêu nói.
Lạc Anh nhấc con ngươi lên nhìn Kiệt Thụy, con ngươi đảo một vòng sau đó soi gương, ngoắc ngoắc ngón tay với Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy nhíu mày sau đó đem lỗ tai lại gần cô