Disneyland 1972 Love the old s
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327494

Bình chọn: 9.5.00/10/749 lượt.

Anh tức giận ném bài cầm trong tay, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Kiệt Thụy. Cô bắt đầu ăn vạ.

“Không tính, không tính. Một ván khác.”

Kiệt Thụy mặt đen, phản kháng: “Cái gì mà không tính, Lạc Anh này, em ăn vạ. Rõ ràng là em thua. Không tin em hỏi mọi người xem. Mọi người cũng đều nhìn thấy?”

Kiệt Thụy ỷ vào mình đẹp trai đá lông nheo hướng mấy phụ nữ. Mới vừa ném hết Lạc Anh liền níu lấy lỗ tai của anh.

“Ai ui, sao em lại nhéo lỗ tai anh, dường như tướng công không có lỗi gì.” Kiệt Thụy nói một câu khiến mọi người trợn to hai mắt, không nghĩ tới người đan ông anh tuấn nước ngoài lại là bạn trai Tổng giám đốc.

Lạc Anh hơi sững sờ, sau đó vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Kiệt Thụy mặt cầu xin tha thứ. Sau đó liếc nhìn Lục Tâm đang cùng Phàm Niệm Ngự hôn nóng bỏng. Trong lòng giận sôi lên, lại gần lỗ tai của anh nói.

“Kiệt Thụy, lát nữa hôn tôi.”

Kiệt Thụy hơi sững sờ, con ngươi màu xanh dương đảo qua, cũng biết chuyện gì xảy ra, sau đó chặn hông Lạc Anh của thân tráng lệ quay người lại, góc độ vừa vặn tất cả mọi người nhìn thấy, khom người ôm công chúa. Môi mỏng nhẹ nhàng hôn môi anh đào của Lạc Anh. Lạc Anh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Mấy người thấy thế vội vàng kêu lên. “Wow”

Nghe động tĩnh Lục Tâm cũng dứt ra từ kỹ thuật hôn cao siêu của Phàm Niệm Ngự, sau đó ngồi ở trên người Phàm Niệm Ngự nhìn, mắt trong nháy mắt mở thật to. Phàm Niệm Ngự nhìn nét mặt Lục Tâm, khẽ nghiêng đầu đã nhìn thấy hai người giống như đóng phim cảnh tượng thân mật. Một đôi mắt sắc bén híp lại, con ngươi trong nháy mắt khóa chặt.

Con mắt bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của hai người. Lạc Anh cảm thấy ánh mắt sắc bén thì ôm Kiệt Thụy chặt hơn. Kiệt Thụy khẽ nhấc lông mi lên biết tình huống gì. Từ mới bắt đầu hôn nhẹ chuyển thành hôn lưỡi, thanh âm lưỡi này cùng lưỡi kia triền miên nghe rõ ràng. Tất cả mọi người nín thở, nhìn người đẹp.

Hôn hít tốt sau một thời gian ngắn, Kiệt Thụy mới buông Lạc Anh đỏ bừng cả khuôn mặt ra, khuôn mặt anh cũng đỏ lên, nhiều năm chỉ hôn qua gương mặt cô, về phần môi còn không có hôn qua, cư nhiên bây giờ lưỡi hôn, hai người đều có chút ngượng ngùng, người khác thấy cũng chỉ coi đó là biểu hiện xấu hổ thôi.

“Lạc tổng, Kiệt Thụy thiếu gia thật là đẹp trai, cô thật hạnh phúc.” Một phái nữ hâm mộ nói.

Khuôn mặt Lạc Anh đỏ lên sau đó nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình, nằm xuống đối diện hai người đang nhìn nhau, Kiệt Thụy cũng thuận thế nằm xuống, hai người mặt đối mặt, chặn lại đôi mắt u ám phía đối diện, nhưng Lạc Anh còn có thể cảm thấy rõ ràng lực xuyên thấu của ánh mắt, nó khiến cô khẩn trương.

Kiệt Thụy dĩ nhiên biết sau lưng của mình có thể cũng bị đốt thành tro rồi, nhưng cũng chỉ có thể gắng gượng, cầm tay Lạc Anh đặt ở eo mình, nếu làm vậy thì giống như thật hạ gục.

Kiệt Thụy mở trừng hai mắt nhìn cô, Lạc Anh dĩ nhiên hiểu, nhắm mắt lại cố gắng để mình đi vào cõi tiên, trấn an trái tim nhảy loạn của mình.

Đôi mắt Phàm Niệm Ngự khóa ở tay mềm mại đặt trên eo Kiệt Thụy, gương mặt càng âm u, môi mỏng mím chặt, làm cho người ta không đoán ra anh đang suy nghĩ gì?

Lục Tâm cảm thấy anh có cái gì không đúng, sau đó đưa ra tay nhỏ bé ra vuốt ve lồng ngực anh, chỉ mấy công lực lấy lòng người đàn ông có quyền thế. Mấy năm qua dựa vào công phu trên giường của mình mới ở lại bên cạnh anh, đạt được cũng là tốt nhất. Nếu như có thể gia nhập nhà họ Phàm, vậy sau này thật đúng là hô mưa gọi gió rồi, nghĩ tới đây khóe miệng kéo ra nụ cười. Khuôn mặt nhỏ dính vào lồng ngực của anh.

“Niệm, sao vậy, chẳng lẽ em làm không tốt sao?” Lục Tâm phát ra thanh âm truyền vào lỗ tai Lạc Anh.

Phàm Niệm Ngự khẽ hạ con ngươi, nâng gò má đỏ ửng của Lục Tâm lên, môi mỏng khêu gợi khẽ cong tạo ra nụ cười mị hoặc. Bàn tay hung hăng vuốt ve ngực sắp nặn ra của Lục Tâm. Chọc cô yêu kiều ra tiếng, cả thân thể cũng mềm nhũn. Người đàn ông này ở trên giường ấy chính là hung mãnh, có cảm giác chinh phục.

“Ừ, Niệm, không cần, còn có người, đợi đến khách sạn, em khiến anh**.” Lục Tâm hô hấp có chút gấp rút, không thể không nói người đàn ông này làm cho người ta không có năng lực kháng cự.

Khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười mị hoặc, bàn tay đưa đến phía sau của cô, nhẹ nhàng gảy lên, áo lót liền rớt xuống, bàn tay cầm cái mềm mại vân vê. Hai tay Lục Tâm vòng chắc trên cổ Phàm Niệm Ngự, thân thể đã mềm nhũn, sợ mình sẽ té xuống. Thủ đoạn ** của người đàn ông này không phải cao bình thường, là rất cao.

“Ừ Niệm, em, em thật khó chịu” Lục Tâm đem thân thể lại gần Phàm Niệm Ngự. Cô đã bị anh trêu chọc đến khổ sở rồi.

Bàn tay Phàm Niệm Ngự theo bắp đùi cô trượt vào bên trong. Tháo quần lót cuả cô ra, ôm lấy cô, vừa muốn nhắm ngay cự bá kêu gào của mình, từng tiếng thanh âm gây cười ở bên trong buồng máy bay truyền đến.

“Em gái à, anh hai chơi một chứ sao.”

“Má ơi, chơi thật, em nói giỡn đấy?”

“Anh cứ tưởng thật”

( Tiểu phẩm, Tiểu Thẩm Dương )

Khuôn mặt Lạc Anh tức giận đỏ bừng, thật là không biết xấu hổ, còn có người muốn cái đó. Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh tức giận khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mình