
g, tôi không phải của anh, anh cũng không phải là của tôi, tôi chỉ thuộc về người đàn ông yêu tôi, một người đàn ông chuyên tâm yêu vô luận trên người hay trong tim đều chỉ có một mình tôi. Trước kia tôi cũng đã nói rõ, tôi không phải một người trong sô những phụ nữ đó.Lê ๖ۣۜQuý Đôn Phàm Niệm Ngự, anh đang chọc giận tôi, tôi tình nguyện vứt bỏ Lạc thị rời khỏi Trung Quốc, rời xa anh, đừng làm cho tôi hối hận vì đã trở lại.” Mặc dù Lạc Anh sợ hãi nhưng cô đã quyết định rồi, cô muốn rời xa anh.
Phàm Niệm Ngự nghe cô nói lời dứt khoát, trong lòng khủng hoảng vô lực giống như đồ vật gì đó chạy mất từ trong máu của anh.- Lê – Quý – ๖ۣۜĐôn Muốn bắt cũng không bắt được. Anh ôm sát Lạc Anh vào trong ngực, ôm thật chặt, anh ghét loại cảm giác này, loại cảm giác làm người ta hít thở không thông, nó làm anh không thở được.
Lạc Anh bị anh kéo, cảm thấy anh càng dùng sức, hận không thể nhập cô vào trong máu mình, trong nháy mắt Lạc Anh lấy làm lạ, rồi cứ để mặc anh ôm.
Phàm Niệm Ngự từ từ ôm cô, có một loại cảm giác sẽ phải mất cô, nó khiến anh cảm nhận được tư vị lo lắng là cái gì.
“Không cho phép, không cho phép, anh không cho phép em rời đi. Em chỉ có thể sống bên cạnh anh. Tối hôm qua anh ta có đụng em hay không, em cũng biết, nếu như anh ta đụng em, anh sẽ giết anh ta.” Phàm Niệm Ngự ôm chặt lấy Lạc Anh, anh không biết ngôn ngữ bá đạo của anh dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, nhưng quả thật nội tâm anh cảm giác thật nhất. Anh không muốn cô rời đi. Muốn cô ở lại bên cạnh mình trọn đời.
Chương 163: Ngoại Truyện 31
rất mạnh, chỉ khẽ dùng sức lực một chút, xương sườn anh tối thiểu cũng gãy hai cái.
Kiệt Thụy nhìn bộ dạng khóc bi thảm kia, gấp gáp lại gần thì bụng lại đau đớn khiến anh không dậy nổi, một hồi thanh âm hút không khí.
“A” Kiệt Thụy nắm chỗ xương sườn, đau đến mức sắc mặt cũng biến trắng rồi.
Lúc này Lạc Anh mới phản ứng được, lung tung lau nước mắt, sau đó chạy tới nhìn Kiệt Thụy, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt xuống. Lạc Anh đỡ bả vai Kiệt Thụy.
“Kiệt Thụy, anh làm sao vậy? Có phải rất đau hay không? Anh chính là một người điên.” Lạc Anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Kiệt Thụy thì mắng.
Kiệt Thụy nhìn gương mặt tức giận cùng lo lắng của Lạc Anh, kéo ra nụ cười khổ.
“Không có việc gì, hơi đau một chút.”
Lạc Anh chau mày lại nhìn Kiệt Thụy, sau đó đứng lên.
“Anh chờ chút.” Lạc Anh đi tới bên giường cầm điện thoại lên nói một đống lớn về phía điện thoại.
“Quản lý, giúp tôi tìm bác sỹ, mang một ít thuốc chữa thương.” Nói qua liền cúp điện thoại, đi về phía Kiệt Thụy.
“Tôi đỡ anh.” Lạc Anh đỡ Kiệt Thụy đi từ từ tới bên giường, kéo anh lên giường rồi để anh tựa vào đầu giường.
Kiệt Thụy nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Anh nói: “Lạc Anh, anh không sao, em, anh ta có làm cái gì với em không?”
Lạc Anh vừa nghe mắt đỏ, lắc đầu một cái. “Không có việc gì, chờ một lát, một lát nữa sẽ tới.”
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, khẽ cau mày, nhìn tình huống vừa mới xảy ra, anh xác định Lạc Anh có địa vị nhất định trong lòng người đàn ông đó. Chuyện càng càng phiền toái, xem ra phải dùng thủ đoạn để giải quyết chuyện này, áp dụng thủ đoạn cực đoan.
Một lát sau bác sỹ tới, đơn giản là bôi thuốc cho Kiệt Thụy, không có thương tổn đến xương, cẩn thận lôi kéo là được.
Sau đó tiếp tục.
Lạc Anh nhìn bác sỹ băng bó cho anh, xương sườn cũng tím bầm, có thể thấy được một cước kia của Phàm Niệm Ngự là dùng bao nhiêu hơi sức. Lạc Anh áy náy nhìn Kiệt Thụy, Kiệt Thụy chỉ hướng về phía cô cười.
Cô biết anh không muốn cô lo lắng, nhưng anh càng như vậy, trong lòng cô chính là càng áy náy.
“Bác sỹ, bạn tôi thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Lạc Anh khẩn trương hỏi bác sỹ.
Bác sỹ thay Kiệt Thụy băng bó kỹ rồi nhìn Lạc Anh nói: “Ừ, may chưa tổn thương đến xương, nhưng cái này rất dùng sức, vừa nhìn chính là cao thủ. Đúng là không tổn thương đến xương, nhưng cũng làm cho cậu ấy đau chết. Tôi đã bôi thuốc, tiêm thuốc giảm đau, đã không có gì đáng ngại rồi.”
Lạc Anh gật đầu một cái, sau đó lấy tấm séc đưa cho bác sỹ, bác sỹ nhìn.
“Không cần nhiều như vậy đâu tiểu thư.”
“Không có việc gì, làm phiền ông, không tiễn” Lạc Anh khoát tay áo sau đó nói.
“Vậy, vậy cám ơn tiểu thư.” Nói xong cũng đeo cái hòm thuốc thối lui khỏi gian phòng.
Lạc Anh ngồi ở trên giường, cầm gối đầu đặt ở sau lưng Kiệt Thụy, làm anh dựa vào thoải mái chút, cô thấy chỗ xương sườn quấn băng gạc vòng quanh, cô thấy đau thay anh.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó khóe miệng cong lên cười nhạt: “Không có việc gì đâu Lạc Anh, bây giờ đã không đau. Nuôi mấy ngày là khỏe, nhưng không thể đi studio cùng em rồi.” Nói qua Kiệt Thụy còn lộ ra dáng vẻ xin lỗi.
Lạc Anh nhìn anh chu mỏ: “Không có việc gì, anh dưỡng thương đi, chờ quay chụp hết thì thương thế của anh cũng tốt lắm rồi đấy.” Lạc Anh nhìn anh, gương mặt xin lỗi.
Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, sau đó hỏi ra miệng.
“Anh ta nói cái gì với em vậy? Hình như anh ta rất tức giận.”
Lạc Anh thở dài một tiếng sau đó lắc đầu: “Không cần để ý anh ta, anh ta chính là một kẻ điên, tham muốn giữ lấy của anh ta mạnh siê