
thì buông cả cọ vẽ gương con mắt mở to lên nhìn tôi…
1 giây…2 giây…3 giây…5 giây…7 giây…
“Ặc…há hahahahahahahaha”
Sau đúng bảy giây im lặng, hắn hoàn dương bằng một tràn cười kinh dị.
“Hay…”
Yuu đập đập bàn và tiếp tục cười.
“Người ta thường nói “vợ là sếp của chồng” mừ, hông lẽ cậu muốn làm sếp của tôi đến thế sao?”
Trời ơi…Lúc này mà còn đùa được.
“Anh tỉnh táo dùm cái đi, tôi không bao giờ muốn làm sếp của anh theo cái nghĩa đó, nghe cho rõ đấy”
Tôi trừng mắt nhìn hắn trong khi cảm tưởng cái mặt mình đang đỏ như bị hun trên lò xông khói, và tôi thì giống như một miếng thịt tươi ngon,thật là bực mình.
“Ok…ok…Người đẹp là nhất mà”
Hắn vẫn cười nhỏ nhỏ trong miệng, cầm cọ vẽ lên và tiếp tục.Áp lực của công việc khiến chúng tôi tác hợp một cách hoàn hảo, không nói ngoa đâu.Tôi phải công nhận rằng Yuu rất có óc phối màu, hắn chọn màu không hề chỏi nhau, chỉ tạo thêm sự hoàn thiện cho bản vẽ của chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn làm việc. 23
24 Tháng 7, mùa của những bộ quần áo tắm đủ màu đi lại trên bãi biển, tiết trời Tokyo nóng như điên.Cũng may là chỗ làm của tôi lắp máy lạnh, chứ không là tôi tan chảy như một cục sáp rồi. 11h00’ trưa, như thường lệ, Yuu sẽ phone gọi tôi xuống tầng hai để ăn trưa với hắn.Nhưng sao hôm nay 11h15’ rồi mà chưa thấy hắn đâu.Đang ngồi vắt vẻo bệ cửa sổ ngắm thành phố thì Hina – cô gái duy nhất của phòng 196 bước đến bắt chuyện.
“Sao, vợ chồng cãi nhau à?”
“Ý Hina là sao?”
“Thì cậu với sếp đấy, sao giờ này sếp còn chưa mời “vợ” đi ăn trưa?”
“Hina nói nhảm rồi, tôi và hắn chẳng có quan hệ gì ngoài nhân viên và sếp cả”
“Trời, cậu nói thế, nhưng cả cái công ty này đồn ầm quan hệ của hai người thân mật trên mức tình cảm bạn bè đó”
“Tại Hina chưa rành tính Yuu, hắn chỉ thân mật với người quen thôi, tôi gặp hắn từ thời cấp 3”
“Masako à, nhưng cậu là trường hợp đặc biệt, trước đây có một anh cũng người quen của sếp mà có bao giờ được sếp ưu đãi như cậu đâu.Thậm chí Hina làm ở đây 2 năm rồi cũng chưa bước chân lên đến tầng 30”
“Vậy là bạn sướng rồi, có ông sếp nào bắt nhân viên tập thể dục gần 25 tầng lầu bằng “căng hải” không? Leo lên chưa kịp thở thì thấy hắn đứng đo đồng hồ “sao trễ thế”,thiệt tức mình mà”
Tôi trả lời, sao Hina hôm nay nói nhiều thế nhỉ, bình thường cô nàng chúi mũi công việc, có nói với ai câu nào đâu.Cô bạn này xinh lắm, tóc hơi xoăn xoăn, bây giờ cô ấy cười thì nhìn còn xinh hơn nữa, chỉ tội cái hơi lạnh lùng.
“Đấy là sếp muốn gặp cậu nên mới bày ra đủ thứ chuyện đấy thôi”
“Mới không nhìn thấy có một tiếng mà “muốn gặp”, hắn điên thì có”
“ E hèm, nói xấu gì tôi đấy”
Trời ơi, vừa mới mở miệng chửi hắn thì hắn xuất hiện sau lưng.
“Chào giám đốc”
Hina tươi cười chào hắn và đi ra khỏi phòng trước,cũng đến giờ ăn trưa rồi.
“Sao nhóc, lại nói xấu gì tôi đấy, nhóc quên điều luật rồi à?”
Yuu bước đến trước mặt tôi và nở nụ cười toe toét thường ngày của mình.
“Tôi không quên và cũng không nói xấu anh, chỉ nói sự thật thôi”
“Vậy sao?”
“Tại sao hôm nay đích thân “rồng đến thăm tôm” thế?”
Tôi đáp lại, hướng câu chuyện sang chuyện khác, nhưng trong giọng điệu của chính mình thấy có chút mỉa mai.
“Đương nhiên là có chuyện,chiều nay sắp xếp ra sớm đi với tôi”
“Quái nhỉ, thân anh là giám đốc mà chuyên trốn việc là sao?”
“Hehehe…tôi không trốn việc, chỉ đi xả stress thôi, chiều nay, cậu sẽ gặp những người đặc biệt đấy.Bây giờ đi ăn trưa, tôi cũng đang đói cồn cào này”
Yuu nói, đứng lên và nắm tay tôi kéo đi.Hắn rất tự nhiên đến nỗi chung quanh tôi ai cũng nhìn.Tôi khi tôi cảm thấy ngượng muốn chín cả cái mặt, hắn thản nhiên huýt sáo rất vui vẻ, lâu lâu còn chọt vào vài câu tròng ghẹo.Hôm nay, hắn gọi cho tôi một xuất đồ ăn đặc biệt, mắc hơn thường ngày một chút.Đồ ăn thì ngon thế,nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy mắc nghẹn đến mức nuốt không trôi một miếng cơm…nguyên nhân là…
“Này, tại sao ngày nào anh cũng rủ tôi đi ăn, bộ anh không thấy người ta “phổi phồng sự thật” lên hay sao?”
“Rồi sao, tin vịt ấy mà, ai mà tin”
Yuu vui vẻ trả lời, tọng vào họng một muỗng cơm lớn.
“Thì cứ cho là không ai tin,nhưng bộ anh không thấy tiếc tiền khi mỗi bữa đều ăn Double lên à?”
“Không”
Hắn bắt đầu cười một cách nham nhở và chọt thêm một câu…
“Cậu có tin rằng con người sắp xếp được những điều họ muốn đến mức hoàn hảo không?”
Cạch…
Tiếng động cái muỗng trên tay tôi rơi xuống đụng sàn nhà bóng loáng.
“Anh…đã sắp đặt trước hết?”
Cái mặt của tôi hiện giờ, có cái hình dạng buồn cười nhất để các bạn có thể tưởng tượng ra.Mắt chữ O mồm chữ Ô, há hốc ra.Bấy lâu nay tôi cứ tưởng hắn “nhân đạo” mà tổt với tôi, không dè…
“Hahaha,đúng thế, phần ăn này là ½ của ½ tiền lương của cậu.Tức là cậu vốn chỉ nhận được có một nửa tiền lương chính thức của mình, một nửa tôi giữ và chi tiêu dùm cho cậu đấy”
“Cái gì????”
“Cái đó là cái đó chứ là cái gì?”
Cạch…
Bây giờ đến lượt đôi đũa tôi cầm trên tay cũng rơi xuống luôn…trời…
“Tôi biết ngay mà, anh có tốt không công với ai bao giờ”
“Đừng nói thế bé cưng, có tốt với một người đấy mà chỉ tiếc là người đó không