
u tiên, tôi lại muốn trốn tránh anh.Ngày xưa, tôi đã từng tưởng tôi và anh đã là một cặp.Trong khi Yuu khẳng định muốn tôi là người yêu của hắn, thì anh chỉ thầm lặng đến với tôi từ đàng sau.Nếu với các member khác của Club là chọc ghẹo tôi, thì chính anh là người giải vây cho tôi.Anh chu đáo, ân cần đến mức tôi cảm thấy như bị nhấn chìm trong sự quan tâm đó…
Và lúc này, tôi cảm thấy mình đang đau khi anh khẳng định là đã có ai khác…
“Masako đang giận vì không mời “bé” đi chung với chúng ta”
Yuu nói, vẫn theo cái cách chòng ghẹo của hắn.Nhưng tự dưng tôi lại muốn hưởng ứng.
“Ra thế, em được mời đấy Masako”
“Em không đi đâu”
“Sao vậy?”
“Em không có tiền”
“Trời!!”
Cả bọn thở phào ngao ngán…
“Masako, ở đây ai cũng có thể bao trọn cho em.Tùy em chọn: Apollo nè,S.M.E (Stock Market Expo), P.M (Property Market), Lawyer hay em chọn J.T (Japan Travel) cũng được”
Giải thích cho các bạn hiểu thêm nha, S.M.E là của nhà Hamamoto, P.M là của Miami, Lawyer là của Hiroshi, J.T là của Taira và Apollo thì các bạn biết rồi đấy.Cảm động quá đi thôi, được một lúc 5 nhà tài trợ đài thọ mờ.
“Cưng yên tâm đi, tôi sẽ bao cưng mà”
Đó, gặp cái mặt hắn nữa, nếu mà là hắn thì tôi thà chết cũng không đi.Thế là tôi từ chối.Anh cứ luôn miệng bảo tôi là đi chung với nhóm cho vui, lâu quá mới gặp nhau, nhưng tôi không muốn phải mắc nợ ai nữa.
Cuối cùng, Club quyết định đi vào giữa tháng 9.Sẵn tiện cho Hiro đi dự cuộc họp của đoàn luật sư châu á.Còn tên Yuu thì vừa mới kí kết hợp đồng trang trí nội thất ột Resort bên Việt Nam, nên sẵn tiện thì đi luôn.Thế là, kéo dài thêm hơn 2 tháng để mọi người chuẩn bị chu toàn cho công việc của mình.Có lẽ…chỉ có tôi là rảnh, bởi vì tôi phụ thuộc vào hắn. 27
28 Tháng 9…Tại phòng giám đốc Apollo…
“Nè, có đi không?”
“Không”
“Tại sao? Không đi tôi trừ lương à”
Cuộc cãi tay đôi giữa tôi và hắn đã kéo dài hơn 30 phút rồi.Chẳng qua là xoay quanh chuyện tôi có đi với Club hay không.
“Không, kì này anh trừ lương tôi mặc kệ”
“Cha…quyết liệt dữ ta…”
“…”
Tôi im lặng nhìn hắn.Tôi đã bảo là không đi vì có lý do riêng…Tôi không muốn phụ thuộc thêm vào ai ( nhất là hắn), và…càng không muốn nhìn thấy người mình mến đi chung với người khác.Nhưng cái lý do tế nhị đó, tôi chẳng thể nào bày ra trước mắt Yuu được.Hắn sẽ lại cười cho xem.
“Được…Tôi sẽ để cậu ở nhà”
“Anh đồng ý dễ dàng vậy sao?”
“Tối nay bay rồi, tôi không muốn cãi nhau chỉ để thêm phiền phức”
Yuu cười…nụ cười của ông bụt.Tôi đã vui mừng khi hắn chấp nhận vô điều kiện như thế, nhưng thật không ngờ một chuyện “động trời” khác đã xảy ra.Từ chỗ này về sau, có những chuyện tôi biết nhưng tôi không hề có ở đó ^^” .Các bạn đừng hỏi tại sao, bởi vì tôi không biết đâu, đi mà hỏi tác giả ấy (Ý, tác giả cũng không biết đâu ^_^)
—
8h00’ cùng ngày…
Đang nằm phè phỡn ở nhà, căn hộ cao cấp hơn mà chính hắn là người bỏ tiền thuê cho tôi.Thì tôi nghe một tiếng cãi vã ở ngoài hành lang,tuy đã cố nén, nhưng tôi vẫn nghe rõ…Bởi vì tôi đang cố tình nghe mừ ^^
“Điên hả, sao tự nhiên lôi tui đến đây”
“Xụyt, có chuyện, sẽ hậu tạ sau”
“Hậu tạ, cái gì?”
“….”
Hai người đó rì rầm cái gì đấy thì có trời biết.Cuối cùng, hai cái người đó tiến gần đến nhà tôi hơn và gõ cửa.
“Hi…zui hông?”
Má ơi…tên Yuu và…Shiho.Nhìn thấy cái mặt hắn thôi cũng đủ điên rồi.
“Đến đây chi?”
Tôi gào lên.
“Trời ơi…người ta đến chào “good bye” mà cũng không cho sao?”
“Được rồi,có chuyện gì không?”
“Có…”
Hắn trả lời và quay qua nháy mắt với Shiho.
“Đến để đưa cậu đi đó”
Đó là những lời cuối cùng trước khi tôi ngất đi.Tên Shiho vốn biết thuật thôi miên, mà còn thôi miên cực lẹ nữa là đàng khác.Hắn chỉ cần nhấn một phát vào trán ai là người đó lăn quay ra rồi.
“Xong,đi”
“Cám ơn nha Shiho”
Yuu nhe răng cười.
“Làm chi phiền phức vậy, một liều Ete là đủ rồi”
“Thôi, làm vậy “không quân tử”, đường hoàng vẫn hay hơn”
Trời…hắn còn sợ không quân tử.Nếu quân tử thì hắn để tôi thức đi, đàng này…Tỉnh dậy thì đã thấy ngồi trên máy bay,quần áo thì đã nhờ Ryo xắp dùm.Nói chung,khi tỉnh giấc thì tôi đã an tọa trên máy bay và hắn thì ngồi đọc sách kế bên, hắn thản nhiên nhìn tôi cười trong lúc tôi vô cùng giận dữ.
“Anh tránh ra”
“Chi?”
“Đi WC không được à?”
“Thế thì được”
Hắn trả lời rồi đứng lên để tôi chui ra ngoài.Ngồi đối diện là Hiro và Ryo,tôi chào họ bằng nụ cười méo mó.Nhưng cuối cùng chỉ có Hiro là thông cảm cho tôi,còn tên kia ôm bụng cười.
“Đã nói rồi, những điều Yuu muốn thì khó cưỡng lại lắm”
Tôi lườm cậu ta rồi đi thẳng vào WC, hất nước vào mặt cho tỉnh táo rồi quay xuống lại chỗ ngồi, dù tôi không muốn.
“Tôi biết ngay là anh không bao giờ chấp nhận cái gì dễ dàng, thật không ngờ là anh lại…vô tư cách như thế…”
Tôi bực mình nói với hắn.
“Masako, tôi biết tại sao cậu không đi mừ”
“Cái gì?”
“Tôi nói là tôi biết…”
Hắn quay sang nhìn tôi mỉm cười, ban đầu hai con mắt nhắm tịt lại, sau đó mở ra và dí sát vào tôi.
“…Và tôi muốn thấy cậu như thế”
Thề với trời rằng lúc này trông Yuu rất kinh dị.Đôi mắt hắn nửa như đe dọa, nửa như giễu cợt.Sau đó thì tôi không nói