Duck hunt
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329181

Bình chọn: 9.5.00/10/918 lượt.

“Thiên Tuyết? Anh là Tằng Hàm, nghe nói em cũng muốn xuất ngoại?”

Diệp Thiên Tuyết đau đầu nhìn điện thoại: “Tin tức của anh thật nhanh nhạy. Trừ anh ra còn có ai biết không?” Tằng Hàm im lặng một lúc, cười nói: “Yên tâm đi, cũng chỉ có anh cùng cha anh biết. Anh cùng cha cũng sẽ không nói với người khác.”

Diệp Thiên Tuyết thở dài: “Quên đi, dù sao cũng không lừa được người.”

Tằng Hàm an ủi cô, nói: “Đừng lo lắng, nếu đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em.”

“Anh?” Một chữ của Diệp Thiên Tuyết khiến cho Tằng Hàm giật nảy lên, hai người ở trong điện thoại đấu võ mồm một lát, ngược lại có chút hình ảnh của năm đó.

Đợi cho cả hai bình tĩnh trở lại, thanh âm Tằng Hàm có chút thương cảm truyền đến: “Chúng ta đã lâu cũng chưa đấu võ mồm. Bắt đầu từ ngày em đưa Liễu Phỉ Phỉ đi KTV.”

Diệp Thiên Tuyết bị một câu anh gợi lên ký ức cũ, bên môi không tự giác mang theo ý cười: “Bất quá một năm mà thôi.” Bất quá một năm, kiếp trước người xuống tay với mình nhiều nhất hiện tại đã thành kẻ trốn chạy.

Có lẽ qua năm kế tiếp, tất cả những thứ đã trải qua sẽ biến mất.

Diệp Thiên Tuyết nghĩ một vài chuyện, ánh mắt dần ảm đạm.

Vương Kỳ Ngọc ngồi đối diện nhéo tay cô, mới để làm cho cô lấy lại tinh thần, vừa lúc nghe được cuối cùng của Tằng Hàm: “Đến lúc đó chắc hẳn em đi cùng chuyến bay với anh, ngồi cùng nhé.”

Diệp Thiên Tuyết vội vàng đáp có lệ một câu, cúp điện thoại.

Vương Kỳ Ngọc nhìn ánh mắt của cô có chút kỳ quái, làm cho Diệp Thiên Tuyết sờ sờ mặt: “Sao lại nhìn mình như vậy?”

“Cảm giác, giống như đã lâu cũng chưa nghe được cậu cùng Tằng Hàm náo loạn như vậy, mình còn tưởng rằng cậu cùng hắn hoàn toàn không nhìn mặt nhau. Hiện tại thoạt nhìn, không phải?”

“Như thế nào cũng không thể hoàn toàn cắt đứt liên lạc được.” Diệp Thiên Tuyết thản nhiên trả lời một câu, tiếp đó cô nhẹ giọng nói chuyện bản thân muốn xuất ngoại, ” Người sau lưng Liễu Phỉ Phỉ ra tay quá nhanh, mình sợ. . . . . .”

Cô bỗng nhiên nghĩ tới, đến bây giờ vẫn chưa gọi cho Thi Yến Hàn.

Vương Kỳ Ngọc im lặng một hồi, nói: “Ba ba nói, gần đây trong thành phố không yên ổn cho lắm.”

Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nghe cô ấy nói tiếp: “Thế lực ngầm muốn làm loạn một lần nữa .”

Diệp Thiên Tuyết không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới cuộc đọ sung phát sinh đời trước, Thi Yến Hàn chết đi. Trong lòng cô cảm thấy bất an, quyết định lát nữa nhất định phải gọi cho Thi Yến Hàn bằng được.

Thấy ánh mắt cô có chút mơ hồ, Vương Kỳ Ngọc hỏi: “Cậu nghĩ tới điều gì sao?”

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lắc đầu: “Không, mình chỉ là cảm thấy, mọi chuyện thật khéo.”

Vương Kỳ Ngọc suy tư, cũng hiểu được: “Cậu cảm thấy, người cướp đi Liễu Phỉ Phỉ, có thể chính là người dẫn đầu làm loạn?”

Chân mày cô ấy hơi nhíu lại, “Nếu như vậy, cậu phải thật cẩn thận. Liễu Phỉ Phỉ vốn sẽ không an phận, nếu thế lực phía sau cô ta là xã hội đen, chỉ sợ cô ta không còn e ngại gì nữa.”

Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng nói chuyện của Đồng Bình Thiên, Vương Kỳ Ngọc kinh ngạc mắt trừng lớn.

“Liễu Phỉ Phỉ cô ta thật sự là. . . . . .” Thân là cô gái ngoan, trong khoảng thời gian ngắn Vương Kỳ Ngọc cư nhiên tìm không thấy từ để hình dung Liễu Phỉ Phỉ.

“Vậy trước hết cậu nên xuất ngoại đi.” Vương Kỳ Ngọc trầm mặc một hồi, hạ quyết tâm, “Ít nhất, nước ngoài an toàn hơn.”

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “Vạn nhất người kia là từ nước ngoài trở về, mình chẳng phải rơi vào trong tay hắn ta sao?”

Vương Kỳ Ngọc kiên định lắc lắc đầu: “Có thể ở nước ngoài thế lực của xã hội đen tuy lớn, trên cơ bản rất ít về nước. Nếu trở về, trong nước không có khả năng không biết.” Vẻ mặt của cô ấy so với sự thật còn thật hơn, “Cho nên, cho dù người đó là từ nước ngoài trở về, cũng nhất định chính là nhân vật bên ngoài, đối với cậu không có uy hiếp gì.”

Nghe cô ấy nghiêm trang phân tích như vậy, Diệp Thiên Tuyết bật cười, cô dịu dàng nói cám ơn.

Giống như lời Diệp Hâm Thành, mấy ngày Diệp Thiên Tuyết liền ra nước ngoài.

Ở đại sảnh trong sân bay cùng Diệp Hâm Thành Cố Trường Khanh Trương Cẩm Văn còn có Phó Hoài Minh chia tay, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đẩy xe hành lý đi. Tằng Hàm đứng cách cửa đăng ký không xa, thật sự giống như lời anh nói, hai người cùng chuyến bay, Diệp Thiên Tuyết cũng không kháng cự đáp ứng ngồi cùng anh.

Bốn người nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất ở phía sau cửa đăng ký khẩu, đều ngơ ngẩn.

Ngụy Vũ xa xa nhìn bóng lưng Diệp Thiên Tuyết biến mất, thập phần mất mát cười cười.

Vương Kỳ Ngọc cùng Tô Vũ ở bên cạnh nhìn, Tô Vũ khinh thường khinh bỉ anh ta: “Mày nếu không bỏ được, liền mua vé máy bay đuổi theo đi, đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng thương tâm mất mát, cô ấy không nhìn thấy đâu.”

Ngụy Vũ nghiêng mặt liếc một cái, nhìn anh ta bị Vương Kỳ Ngọc ngắt kêu oai oái, mỉm cười, có một loại cảm giác thành thục không đúng tuổi: “Không được. Cô ấy không thích nhìn tao như vậy. Hơn nữa, bây giờ cô ấy cũng không cần một tình yêu làm cô ấy ngạt thở, cho nên, điều tao có thể làm cũng chỉ là tôn trọng quyết định của cô ấy.”

Tô Vũ nhìn anh, cảm thấy có chút xa lạ: “Tao nói, mày thật sự là N