
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329212
Bình chọn: 10.00/10/921 lượt.
gụy Vũ?”
Ngụy Vũ tiếp tục mỉm cười: “Trừ bỏ tao, mày còn biết Ngụy Vũ khác?”
Vương Kỳ Ngọc ở bên cạnh thấy Tô Vũ nhìn Ngụy Vũ đến ngây ngốc, cười nhạo một tiếng: “Như thế nào, cảm thấy mình lớn tuổi hơn nhưng không hiểu chuyện hơn người ta?”
Tô Vũ giơ chân: “Tiểu Ngọc em không thể nói như vậy, em làm anh thật đau lòng!”
Ngụy Vũ ở một bên mỉm cười nhìn hai người đùa giỡn, một lát sau, hai người đều bình tĩnh, anh nghe Vương Kỳ Ngọc nói: “Nhưng mà, Tiểu Bàn như vậy, không giống lúc bình thường nha.”
Biểu tình Vương Kỳ Ngọc vui mừng ra mặt: “Chính chắn rất nhiều, cũng đẹp trai rất nhiều, hiện tại, gọi em là Tiểu Bàn chị cũng cảm thấy xấu hổ.”
Ngụy Vũ cười xấu xa: “Vậy đừng gọi em là Tiểu Bàn .” Anh khiêu khích nhìn Tô Vũ liếc mắt một cái, “Em không ngại chị Tiểu Ngọc gọi em thân mật một chút.”
Tô Vũ ở một bên hét lớn: “Họ Ngụy, mày có ý gì! Đi ra solo!”
Vương Kỳ Ngọc không kiên nhẫn đá một cái, làm cho anh ta ôm bắp chân nhảy dựng lên, liền nhìn Ngụy Vũ cười nói: “Như thế nào ở trước mặt Tiểu Tuyết không chính chắn như vậy?”
“Cô ấy vốn là người nặng tâm sự, nhưng ít nhất khi ở bên cạnh em, cô ấy có thể thoải mái một ít.” Ngụy Vũ cười thực bình tĩnh, nhìn hai người gật gật đầu: “Em đi trước, công ty còn có việc chờ em giải quyết.”
Vương Kỳ Ngọc nhìn anh đi xa, quay đầu nhìn Tô Vũ đang nhìn mình với vẻ mặt tội nghiệp, ngoắc ngón tay.
Đợi cho Tô Vũ điên cuồng chạy tới liền lôi kéo anh, cho anh một nụ hôn ngọt ngào, làm tim Tô Vũ chạy loạn cào cào, cảm giác không thoải mái lúc nãy quăng hết qua một bên.
Hoạt động trên máy bay của Diệp Thiên Tuyết hầu như đều là ngủ.
Chờ lúc cô bị Tằng Hàm đánh thức, liền thấy được gương mặt khó tin của Tằng Hàm: “Trời ạ, anh chưa thấy qua người có thể ngủ như em vậy. Một đường mười mấy giờ em chỉ có hai giờ là tỉnh táo.”
Diệp Thiên Tuyết bật cười: “Đã tới chưa?”
Tằng Hàm trở nên nghiêm túc một ít: “Còn có 20 phút nữa là tới. Ở đây em có người đón không? Nếu không, gia đình anh cũng có mua một căn hộ, có muốn đi qua bên của anh trước không?”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu: “Nếu không có người tới đón em liền đi theo anh. Nhưng mà, em đoán hẳn là có.”
Chờ máy bay đap xuống, Tằng Hàm có chút chán nản phát hiện, quả nhiên có người giơ tên Diệp Thiên Tuyết chờ sẵn. Anh đi theo Diệp Thiên Tuyết, sau tấm biển tên là một người Hoa khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn thấy bọn họ liền chạy tới, cô có chút tò mò nhìn Tằng Hàm liếc mắt một cái, dùng Trung văn một cách không tự nhiên hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Xin hỏi, cô là Diệp Thiên Tuyết phải không?” Nói xong lấy ra ảnh chụp đối chiếu một chút.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười xác nhận.
Cô lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tôi là người do ngài Tim phái đến đây đón cô, tên Trung văn của tôi là Diêu Mỹ Lan, cô có thể gọi tôi Melanie.”
Diệp Thiên Tuyết gật gật đầu đáp ứng.
Tằng Hàm còn có chút lo lắng hỏi người này có đúng không, sau đó mới phất tay với cô, đi về phía người đón anh.
Lúc Diệp Thiên Tuyết đi theo Diêu Mỹ Lan ra sân bay, quay đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt của sân bay.
Có lẽ, đây cũng là cuộc gặp gỡ mới của chính mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tân bản đồ
Muốn thấy rõ lòng, mặt khác, tìm được đẩy ngã phía sau màn boss bí quyết
Chương 49
Ngay khi Diệp Thiên Tuyết đến Mĩ, Cố Trường Khanh đã gọi điện ân cần hỏi thăm xem cô đã thích ứng với cuộc sống bên đó chưa, sau lại có chút do dự nói với Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, sao con lại quen hạng người như Thi Yến Hàn? Cô ta đến tìm con.”
Diệp Thiên Tuyết cả kinh, nhớ là mình có gọi cho Thi Yến Hàn nhưng cô ta vẫn không nghe máy. Khi dì nhỏ hỏi lại lần nữa, cô cũng không muốn nói dối, vì vậy thở dài: “Dì ah, chuyện này người đừng hỏi nữa được không? Dù sao, con cũng không cùng cô ta tiếp xúc nhiều . Nhưng có lúc một số việc. . . . . .”
Lời của Diệp Thiên Tuyết khiến Cố Trường Khanh một mặt thấy giận dỗi, một mặt lại thấy trong lòng có chút hưng phấn quỷ dị, rốt cuộc thì cháu mình cũng trưởng thành, tự nhiên cũng có những bí mật.
“Thôi, vậy ta kệ cháu. Cô ta có nhắn lại cho cháu một số diện thoại đó.” Cố Trường Khanh đưa số cho Diệp Thiên Tuyết, hai người tiếp tục hàn huyên rồi mới gác máy.
Sau đó Diệp Thiên Tuyết bận rộn gọi điện báo cho mọi người, khi cô gọi cho Thi Yến Hàn thì đã là nửa ngày sau rồi. :)
Khi Thi Yến Hàn bắt máy, giọng nói mang theo một chút cẩn thận cùng do dự không xác định: “Diệp Thiên Tuyết?”
“Là tôi” Ở bên này điện thoại Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Thi nữ sĩ, có phải Hùng ca đã xảy ra chuyện gì?”
Tay đang cầm điếu thuốc của Thi Yến Hàn bỗng run một cái, sau đó cô ta mới cười: “Đùa gì thế, làm sao có thể xảy ra truyện gì được. Chỉ là tôi mới đổi số thôi.”
“Chỉ đổi số mà phải tìm tới tận nhà dì nhỏ tôi để đưa số sao?” Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh nói, “Coi như không có việc gì thì cũng là có cái gì xảy ra làm cô lo lắng, nếu không. . . . . . Thi Yến Hàn, thật sự tôi hiểu cô cũng không ít, cô có tin không. Nói đi, tìm tôi có việc gì? Nếu như không phải một ngày ba lần cô gọi cho tôi, tôi cũng không biết cô tìm. Nếu như cô đoán có c