XtGem Forum catalog
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329780

Bình chọn: 9.5.00/10/978 lượt.

i còn đâm anh một cái, sau khi trở về thế nào cũng không tránh được bị phê bình một trận.

Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ hai người trở lại nhà chính, Liễu Đan Văn trước tiên tới ôm chặt Liễu Phỉ Phỉ, kiểm tra toàn thân cô ta xem có bị thương hay không, sau đó mới lấy lại tinh thần.

Diệp Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh hai người, cùng Diệp Hâm Thành ở đối diện hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.

Hốc mắt Diệp Hâm Thành có chút phiếm hồng, hô hấp cũng có chút run run.

Im lặng thật lâu, ông rốt cục tiến lên, chần chờ vỗ bả vai Diệp Thiên Tuyết: “Trở lại thì tốt, trở lại thì tốt rồi.”

Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng, nói: “Cha, con có thể đi thư phòng của cha ngồi một chút được không? Có một chuyện, con muốn làm rõ.”

Diệp Hâm Thành có chút mê mang, nhưng lại đáp ứng không chút do dự.

Hai người vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, Diệp Hâm Thành liền đi pha trà, sau đó đem chén đưa cho Diệp Thiên Tuyết đang ngồi trước mặt: “Có chuyện gì muốn nói với cha?”

Diệp Thiên Tuyết im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Cha, có chuyện con muốn thừa nhận với cha, chuyện bắt cóc lần này, con đã biết từ trước.”

Tay Diệp Hâm Thành run lên, nước trong chén rơi xuống mu bàn tay, ông buông chén, lấy khăn lau nước trên tay.

“Con nói…con biết trước?” Ông có chút không tin hỏi lại, Diệp Thiên Tuyết bình tĩnh gật đầu: “Bởi vì, chủ mưu vụ bắt cóc này, chính là Liễu Phỉ Phỉ.”

Diệp Hâm Thành ngồi ở đối diện cô, gương mặt khiếp sợ tột độ.

Không được mấy giờ cảnh sát đã biết Liễu Phỉ Phỉ là người vạch ra chuyện này, bởi vì Phong ca không thông minh tài trí như bọn cướp trong tivi, cho nên không thể chạy thoát.

Sau khi hắn biết chuyện căn phòng nhỏ giam con tin bốc cháy, còn có người thiếu chút nữa chết cháy ở bên trong, vẻ mặt của hắn liền thay đổi. Thực ra, hắn cũng chỉ là tên lưu manh, cũng không phải loại người thông minh tài trí giàu nghị lực, không bao lâu liền chủ động khai báo.

Theo thông tin, trên điện thoại của hắn tìm được đầu mối căn cứ hắn cùng Liễu Phỉ Phỉ liên hệ, cảnh sát đối với việc này có chút khó tin, nhưng cũng làm hết chức trách gọi cho Liễu Phỉ Phỉ .

Liễu Đan Văn đối với việc này lại cảm thấy cực độ khó tin, trước mặt cảnh sát bà ta liền đi hỏi Liễu Phỉ Phỉ, chuyện này có phải thật hay không.

Liễu Phỉ Phỉ chột dạ liên tục phủ nhận. Liễu Đan Văn lại nghi ngờ nhìn cô ta: “Mẹ hi vọng con không nói dối, chuyện này không phải thật.”

Nói xong, bà không lôi kéo Liễu Phỉ Phỉ từ trong tay cảnh sát nữa.

Ngược lại Diệp Hâm Thành vẻ mặt phức tạp. Nếu là trước kia, ông tuyệt đối sẽ lao ra làm người cha tốt, giúp đỡ Liễu Phỉ Phỉ biện giải. Nhưng hiện tại, ông vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Liễu Đan Văn nhẹ nhàng kéo cánh tay ông: “Hâm Thành, em có chút lo lắng.”

Diệp Hâm Thành không nói gì vỗ vỗ tay bà ta, nhìn cảnh sát mang Liễu Phỉ Phỉ đi.

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vũ tới tìm Diệp Thiên Tuyết. Cậu ngay cả lên lớp cũng không đi, trực tiếp trốn học.

“Chị Tiểu Tuyết, chị. . . . . . Có nặng lắm không?”

Diệp Thiên Tuyết hơi cười: “Không có việc gì, chỉ là có chút sợ. Tiểu Bàn em như thế nào còn không đi học?”

“Xí, lời này là chị Tiểu Tuyết không có tư cách nói nhất?” Ngụy Vũ cười nhạo cô một câu, nhưng đáy mắt cũng là ân cần, “Chị Tiểu Tuyết nếu có việc, em có thể hỗ trợ, cứ tìm em là được.”

“Được.” Diệp Thiên Tuyết đáp ứng.

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Phó Hoài Minh tới giúp Diệp Thiên Tuyết giảng bài. Nhìn thấy Ngụy Vũ ở trong này, anh đứng ở cửa cười cười , “Thế nào, có cần anh đi ra ngoài một lát hay không, để không gian riêng cho hai người?”

Anh nhìn Ngụy Vũ chớp mắt: “Em có phải muốn cho cái bóng đèn là anh đây biến mất… không hề nghi ngờ chút nào ơ ~”

Tai Ngụy Vũ ửng đỏ, nhưng không phản bác. Cậu chậm chạp đứng lên, tạm biệt Diệp Thiên Tuyết liền đi ra ngoài. Lúc ra cửa, đối với Phó Hoài Minh ở cửa đang cười cười cô, cậu không biết nghĩ tới điều gì, ngay cả hai má đều đỏ.

Phó Hoài Minh đợi cho cậu đi, mới đi đến đối diện Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống, đem những thứ mình mang tới để trên bàn trà.

“Xem ra, là một đứa bé ngoan.” Anh nói, “Đầu năm nay, người còn đỏ mặt không nhiều lắm . Quan trọng nhất là, trong lòng cậu ta có em, bằng không, anh nói không phải là loại phản ứng này.”

Anh nâng cằm nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Thế nào, muốn suy nghĩ một chút hay không?”

Diệp Thiên Tuyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn anh: “Anh cũng nói, cậu ta là đứa trẻ tốt. Em cũng không muốn phá hoại một mầm non của đất nước.” Cô xem ánh mắt Phó Hoài Minh, nói: “Trong lòng em, rất u ám.”

“Em cũng biết em làm sai ?” Phó Hoài Minh bình tĩnh xuống, khuôn mặt tươi cười mới vừa nãy biến mất vô tung, “Vậy em nói, em sai chỗ nào?”

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “Em sai ở chỗ, không nên quá tin bản thân, chủ động đi vào nơi nguy hiểm, nhưng mà, em chỉ là bất đắc dĩ nha.”

Biểu tình Phó Hoài Minh thực nghiêm túc: “Em có cái gì bất đắc dĩ?”

“Nếu không làm như vậy, em sẽ không có đủ căn cứ để chứng minh trong lòng Liễu Phỉ Phỉ vẫn có bất mãn đối với em .” Diệp Thiên Tuyết nói, “Nếu ngay từ đầu em