XtGem Forum catalog
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329721

Bình chọn: 7.5.00/10/972 lượt.

được cứu ra, Diệp Hâm Thành cuối cùng cũng sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa. Ông ta sẽ không bằng lòng nhìn hai đứa con gái của mình thủ thúc tương tàn. Với ông ta mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, buông tha người nào ông ta cũng không nỡ.”

Phó Hoài Minh trừng mắt nhìn cô: “Vậy cũng phải từ từ, không nhất thiết phải. . . . . .”

“Em không có nhiều thời gian .” Diệp Thiên Tuyết đánh gãy lời anh, “Cô ta đối với em đã hận thấu xương, muốn mạng của em, em không có cách nào đợi. Bây giờ Liễu Đan Văn còn không có ý nghĩ này, cho nên em có thể thực hiện từ từ, nhưng mà Liễu Phỉ Phỉ. . . . . .”

Phó Hoài Minh thở dài một tiếng: “Quên đi, quan trọng là em bình an vô sự. Còn nữa, em có muốn cảm ơn Triệu Lẫm không, nếu không có anh ta, em. . . . . .”

Phó Hoài Minh lại ngạc nhiên lần nữa, lời nói của anh bị ngắt.

“Không” Diệp Thiên Tuyết nói hết sức kiên quyết, “Anh ta không phải vì em mà đến. Hơn nữa, cho dù không có anh ta, em cũng sẽ không có việc gì.”

Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn cô, một hồi lâu mới tiếp tục động tác tay dừng lúc nãy, trong miệng như không có việc gì nói, “Dường như em kháng cự anh ta, vì sao?”

Diệp Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, biểu tình lạnh nhạt: “Anh cũng không phải không thích em tiếp cận anh ta quá mức hay sao?”

“Đó là bởi vì lúc anh ta là đùa giỡn ” Phó Hoài Minh nói, “Nhưng là hiện tại, xem ra vẫn có vài phần nhiệt tình.”

Diệp Thiên Tuyết mỉm cười, dời đề tài: “Học tập đi, em còn muốn năm lớp 11 tham gia thi tốt nghiệp trung học đấy.”

Phó Hoài Minh cũng thuận thế đem đề tài vứt bỏ, bắt đầu chuyên tâm giảng giải cho Diệp Thiên Tuyết.

Hai người học một buổi sáng, Diệp Thiên Tuyết xoa cổ thuận miệng hỏi Phó Hoài Minh gần đây đang làm gì: “Cũng không phải chỉ làm gia sư cho em được?”

Phó Hoài Minh cười, xoa xoa đầu nàng: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì, công việc của anh, anh tự xử lý.”

Nói xong, anh đứng lên: “Hôm nay bao nhiêu đây thôi, em tự ôn tập đi.”

Diệp Thiên Tuyết thuận theo gật đầu, đứng lên đưa anh đi ra ngoài.

Chờ cô từ cửa đi vào, Liễu Đan Văn đã đứng trong đại sảnh từ lúc nào, vừa gặp cô liền vọt lại: “Thiên Tuyết, dì xin con, đừng chỉ chứng* Phỉ Phỉ được không?”

Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, chợt nghe Liễu Đan Văn nói tiếp đi: “Dì biết trong tay con có chứng cớ, cầu xin con, tha cho Phỉ Phỉ một lần đi. Nó vẫn còn nhỏ, còn không hiểu chuyện.”

Trong lòng mỉm cười một cái, Diệp Thiên Tuyết giãy ra khỏi cánh tay bà ta: “Con cũng chỉ lớn hơn Liễu Phỉ Phỉ hai tháng mà thôi.”

Nụ cười của cô rất tươi: “Con cũng là một đứa nhỏ, vì sao cô ta xuống tay được?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xem, các ngươi làm . . . . . .

Chương 41

Liễu Đan Văn theo bản năng lùi bước: “Con nói gì?” Vẻ mặt của bà ta mờ mịt, có vẻ rất vô tội.

“Dì Liễu à, dì đã không còn trẻ, không cần làm vẻ mặt này nữa.” Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, nói, “Hơn nữa, dù con bỏ qua cho cô ta, mọi chuyện cũng chưa xong đâu. Lúc cô ta làm ra chuyện này, tại sao không nghĩ trốn, hôm nay bị bán đứng, là chuyện đương nhiên, con có thể làm gì. Con bỏ qua, thì vẫn còn Tằng gia và Tô gia.”

“Cho dù dì thuyết phục được con, nhưng dì có thể thuyết phục Tằng gia và Tô gia sao?”

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn hướng Liễu Đan Văn, biểu tình bình tĩnh như nước.

Liễu Đan Văn nhìn cô, cảm giác cô khác trước rất nhiều. Diệp Thiên Tuyết nhìn bà ta cười khẽ, nói: “Thay vì ở trong này lo lắng, không bằng Dì suy nghĩ như thế nào tìm được luật sư tốt nhất đem tội của Phỉ Phỉ giảm nhẹ mới phải.”

“Bắt cóc là tội nặng, ít nhất cũng phải 10 năm trở lên.” Diệp Thiên Tuyết nói xong, vòng qua Liễu Đan Văn đi lầu.

“Đứng lại!” Giọng nói của Liễu Đan Văn từ sau lưng cô truyền tới, “Chuyện này, con thật sự không giúp sao?”

Diệp Thiên Tuyết cũng không quay đầu lại: “Vậy dì Liễu nói thử xem, conphair giúp như thế nào?” Cô dừng bước, dựa vào tay vịn, đưa lưng về phía Liễu Đan Văn, “Hơn nữa, dì cho là, con là loại nhân từ với hung thủ đã hại mình, còn ngoan ngoãn khoah tay chịu trói sao?”

Liễu Đan Văn không nói lời nào, chỉ cắn môi: “Chuyện này mà làm lớn lên, đối với Diệp gia cũng không có gì tốt, đối với công ty cũng sẽ có ảnh hưởng.”

“Tùy tiện thôi.” Diệp Thiên Tuyết nói, “Con không cần.”

Nói xong, cô bước lên lầu, Liễu Đan Văn đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối không rõ.

Buổi tối ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên Tuyết liền đi ra cửa.

Từ ngày hôm qua, cô cùng Liễu Đan Văn đã trở mặt hoàn toàn, cô cũng không nghĩ ở lại nhà cùng Liễu Đan Văn đóng kịch. Loại việc này, để lại cho Diệp Hâm Thành đi quan tâm thôi.

Bởi vì ra cửa có vẻ sớm, cho nên nhiều cửa hàng đều không mở cửa, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết mình có thể đi đâu.

Ánh mặt trời dần ló dạng, cô ngây người một lát liền quyết định đi đến trường học.

Thông báo cho Phó Hoài Minh một tiếng, Diệp Thiên Tuyết liền đi vào trường học.

Lúc tới trường học, người cũng không ít, nhiều ánh mắt nhìn cô có chút ngạc nhiên.

Đến phòng học, liền cầm cái khăn bên cạnh lau bàn, ngay cả Trân Trân đứng ở bên cạnh cô cũng không nhịn được hỏi: “Bạn trở lại ngay cả vết th