
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329515
Bình chọn: 9.5.00/10/951 lượt.
ều nhắc nhở cô, đây chính là cha ruột của Diệp Thiên Tuyết cô.
“Còn Liễu Đan Văn thì sao?” Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng hỏi, nhưng trong lòng lại không hi vọng nghe được câu trả lời tốt. :))
Diệp Hâm Thành cũng không phụ kỳ vọng của cô, bình tĩnh trả lời: “Hiện tại Liễu Đan Văn ta chưa có đủ chứng cứ, nên trước mắt chỉ có thể đặt ở bên cạnh, theo dõi bà ta, sau đó xem có phát hiện ra nhược điểm gì hay không. Nếu muốn ra tay, một giải quyết xong luôn là tốt nhất.”
Diệp Thiên Tuyết nuốt nước miếng, có chút không quen với một Diệp Hâm Thành thế này.
Hình như Diệp Hâm Thành cũng phát hiện sự lo lắng của cô, bình tĩnh cười nói: “Cảm thấy không quen cha như vậy?”
“Vâng” suy nghĩ chốc lát, Diệp Thiên Tuyết thành thực trả lời, “Cảm thấy rất xa lạ.”
Diệp Hâm Thành cười: “Ta không muốn trước mặt con và mẹ con lộ ra bộ mặt thế này, nhưng bây giờ không giống trước kia ta luôn có thể bảo vệ được cho con. Cũng phải làm quen một chút, sớm biết xã hội tàn khốc thế nào với con cũng là chuyện tốt.”
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc không trả lời.
Diệp Hâm Thành nhìn cô, than khẽ: “Được rồi, ta chỉ có thể nói vậy. Cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đi ngủ đi, thời gian không còn sớm.”
Diệp Thiên Tuyết gật đầu, yên lặng đứng lên, như một linh hồn lướt qua cửa.
Thực ra, cô vẫn rất muốn biết Diệp Hâm Thành vì sao Diệp Hâm Thành nói, hiện giờ muốn xuống tay với Liễu Đan Văn còn chưa đủ chứng cứ.
Lòng cô bỗng có một loại kích động, nói ra chuyện Liễu Đan Văn làm với Cố Trường Ninh.
Đi tới cửa, cô vẫn không thể đè ý nghĩ này xuống, nghiêng đầu, nhìn Diệp Hâm Thành đang dọn dẹp bát đũa, xúc động hỏi: “Cha, cha đã điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ chưa?”
Trong giây lát Diệp Hâm Thành ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn con gái mình, chỉ thấy vẻ mặt nó đột nhiên trở nên hoang mang sợ hãi, cùng bóng lưng gấp gáp lên lầu.
Tự nhiên mày ông cũng nhíu lại.
Diệp Thiên Tuyết về phòng, đóng cửa lại rồi nhào lên giường, chỉ cảm giác tim mình vẫn nhảy nhót kịch liệt.
Cái buổi tối tất cả đều như một giấc mộng hoang đường, làm tất cả các ấn tượng trong quá khứ của cô đều sụp đổ. Diệp Hâm Thành, cũng không phải cố chấp yêu thương Liễu Đan Văn.
Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Cố Trường Khanh, rất muốn kể chuyện này cho dì nhỏ. Nhưng ngón tay nhấn xong rồi lại xóa, không quyết định được.
Lúc này có lẽ dì nhỏ đã sớm ngủ rồi.
Ngày mai đi, ngày mai mình sẽ nói.
Xóa số đi, nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong lòng Diệp Thiên Tuyết tràn đầy ý niệm muốn chia sẻ bí mật này, cố gắng thế nào cũng không bình tĩnh được.
Cô cầm điện thoại đảo qua đảo lại trong danh bạ, tìm người nói chuyện mà không có ai.
Nhất thời thấy bản thân thật cô độc.
Phiền não đem điện thoại vứt qua một bên, kéo chăn trùm qua đầu, trong lòng bỗng phiền muộn khó tả.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị ngủ. Kết quả nghiêng người, phát hiện tay đè lên nhấn một số trong danh bạ.
Cô vội vã cầm lên, chuẩn bị ngắt điện thoại.
Nửa đêm mà gọi điện thế này thì phá hỏng giấc ngủ của người khác ư?
Ngón tay vừa chạm vào điện thoại, thì một giọng nói từ đầu bên kia đã truyền đến.
Qua bầu trời đêm âm thanh của Ngụy Vũ có chút lo lắng vang lên: “Tiểu Tuyết tỷ, làm sao vậy? Sao nửa đêm lại gọi cho mình thế?”
Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại mà không biết nói sao.
Áp điện thoại bên tai, nghe đầu bên kia Ngụy Vũ liên tục lo lắng hỏi có phải có chuyện gì xảy ra với mình không, một loại ân cần mà cô không biết diễn tả thế nào.
Lắng lắng nghe nghe, tâm cô hình như đã bình tĩnh lại, môi hơi cười: “Không có gì, Tiểu Bàn, mình không cẩn thận đè vào điện thoại.”
Nghe giọng nói của cô, Ngụy Vũ mới tạm thời buông một nửa lo lắng xuống, nhưng nghe giọng cô như vậy lại lo lắng, “Thật sự không có chuyện gì sao, Tiểu Tuyết tỷ?”
Bầu trời đêm yên tĩnh , âm thanh của anh mang đến một cảm giác kì lạ khiến người ta an tâm.
Chương 45: Chương Thứ 45
“Không có chuyện gì.” Diệp Thiên Tuyết mới xuất hiện một tia lo lắng đã biến mất không thấy, cô trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ nói tới nói lui, cũng nghe không ra một tia cảm xúc vừa rồi.
Ngụy Vũ đến lúc này mới yên lòng trở lại, thở dài một hơi: “Vậy thì tốt, em cứ sợ chị xảy ra chuyện.”
“Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Xin lỗi Tiểu Bàn, quấy rầy giấc ngủ của em.” Ngụy Vũ ở bên đầu bên kia điện thoại lắc đầu liên tục: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần là chị gọi điện thoại, thì không có gì là quấy rầy cả. Bất kỳ lúc nào chị gọi điện thoại cho em cũng được, em vẫn luôn mở máy mà.”
Diệp Thiên Tuyết Tâm trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm, giống như đang được ngâm mình ở trong làn nước ấm , thật là khoan khoái.
“Ừ, ngủ tiếp đi. Chị vừa ăn một chút, đợi lát nữa cũng đi ngủ.”
Nghe Diệp Thiên Tuyết nói mình mới ăn đồ, Ngụy Vũ không vui nói: “Tiểu Tuyết, này là giờ nào rồi, chị còn chạy đi ăn cái gì, đối với dạ dày không tốt chút nào!”
Nghe Ngụy Vũ như vậy trách móc, Diệp Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy rất là an tâm, vì vậy cười nói: “Chỉ là thỉ