
g cào được đồng nào.
“…” Cô nhìn đống giấy kia, nói, “Chưa từng trúng lần nào cả…”
Thật sự là bi ai…
Cô còn nói thêm: “Sau này tôi có con, nhất định phải đặt tên là ‘trúng thưởng’…không làm mà được hưởng. ‘Vượng Vượng’ cái tên này không cụ thể, quá bình thường…”
“Trúng thưởng?” Chung Thanh Văn mỉm cười, “Vậy không được rồi.”
“Hả? Anh nói gì?”
“Không.” Anh nói, “Vậy em tốt nhất nên gả cho người họ Chung đi.”
(* )phát âm tiếng Trung của chữ “chung” và chữ “trúng” giống nhau.
“Người họ Chung?” Cô rầu rĩ, “Người họ Chung, tôi chỉ quen anh…còn có ông nội Chung…”
Người này, tuyệt đối không có khả năng
Chương 39: Tennis
Khiến Vương Vượng Vượng cảm động chính là, sau khi ăn xong bữa cơm này, Chung Thanh Văn dường như nhớ kỹ sở thích của cô.
Ăn uống, thể thao, hoạt hình chơi game, tiểu thuyết biến thái.
Tuy là vô tình biết được, nhưng anh lại để trong lòng.
Sau đó Vương Vượng Vượng lại qua nhà Chung Thanh Văn, anh bảo người giúp việc mới nấu vài món ăn, lại là món thịt heo xào tiêu cay, cá hấp cà tím, gân bò xào, còn có súp bắp với đậu đỏ.
Tất cả đều là những món mà Vương Vượng Vượng thích ăn nhất.
Cuối cùng trước khi đi, theo thường lệ anh cho cô một túi đồ ăn vặt.
Cô ló đầu vào nhìn, quả nhiên là khoai tây chiên Thiên Thần, kẹo nho Nestlé Frutips, cùng với hạt óc chó.
Càng đến ăn càng cầm nhiều, mỗi lần cái túi lại càng to hơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, anh là một người sẽ lưu tâm những điều này.
Hôm nay Chung Thanh Văn và bạn bè cùng chơi tennis, anh kêu Vương Vượng Vượng đi theo vì biết rằng cô thích những loại thể thao dùng banh.
Tại trường bình thường cô không có bao nhiêu cơ hội luyện tập, không tìm được người cùng chơi, không ngờ lúc này lại có người cùng chơi.
Đi ra ngoài hít thở không khí trong lành dù sao cũng tốt.
Cô cảm thấy, cứ ở mãi trong nhà của gia đình kia, quang cảnh tựa như Adobe Reader, cách vài ngày phải đổi mới một lần.
Thay áo thun quần short, Vương Vượng Vượng phát hiện Chung Thanh Văn nhìn mình chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới.
“Anh đang làm gì thế…”
“Hừ.”
Đây là ý gì…
Có một loại cảm giác rõ ràng là rất tệ nhưng làm bộ như khinh thường…
Tuy rằng Vương Vượng Vượng đánh dở, nhưng Chung Thanh Văn cũng không nói gì, anh liên tục đánh banh cho cô, mỗi cú đánh vừa lúc dừng ngay tại chân cô, tiếc là cô không giỏi, lúc đánh trở lại thường chệch qua một bên, một trái bay qua phía đông một trái bay qua phía tây, có trái thậm chí đánh bay ra ngoài. Vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, bảo cô đi nhặt banh khắp sân, ai ngờ lại không có, anh bảo cô đứng đợi, để anh đi nhặt.
“Anh qua đánh với bạn anh đi…” Vương Vượng Vượng nói, “Kỹ thuật của tôi không tốt…”
“Em mệt rồi?”
“Không có…”
“Vậy mặc kệ bọn họ đi.”
“…”
“Bằng không em sẽ chán.” Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm nói, “Nếu em không tập với tôi thì chẳng có ai muốn đánh với em.”
“…”
“Anh…” Sau khi đánh mấy ván, hai người đứng cạnh chiếc lưới, cô nói, “Anh thường xuyên đánh phải không?”
“Làm sao có thể?” Anh nói, “Đây là lần đầu tiên.”
Nhìn anh như vậy, không giống người có thể nhẫn nại với người đánh tệ…
“Nhưng mà,” cô nói, “Tôi thấy hình như anh rất có kinh nghiệm, ha ha, sức lực không mạnh không nhẹ, chỗ rớt xuống cũng tốt, rất thoải mái, mạnh hơn cả người hồi đó dạy tôi chơi.”
“Gì cơ?” Anh ngước mắt nhìn cô, “Em thường xuyên tìm người khác?”
“Cũng không phải.” Cô nói, “Thỉnh thoảng mới đánh, nếu không thì chẳng tới trình độ này… Bởi vì chỉ có một học trưởng bằng lòng giúp tôi tập luyện, hì hì.”
“Học trưởng?”
“Ừ,” cô hưng phấn nói, “Anh ấy rất tốt, chưa bao giờ từ chối người ta.”
“Huh?” Anh nhíu mày, “Đánh tiếp thôi.”
“Được…”
Lúc này Chung Thanh Văn trực tiếp ace banh, Vương Vượng Vượng thậm chí không kịp phản ứng, đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích, cô trơ mắt nhìn trái banh kia bay tới rất nhanh, chỉ chạm một cái sau đó không dừng lại, vèo một cái bắn ra ngoài, lăn đi thật xa.
“…”
“Đi nhặt.”
“Ờ…”
Sau đó tới lượt Vương Vượng Vượng phát banh.
Cô nhẹ nhàng ném banh lên, xoay bả vai, đánh qua bên kia.
Chung Thanh Văn đánh trả lại, trái banh bay vào một góc ở đường biên, cô nhìn mà hoa mắt, phát hiện trái banh đả nhảy đi hơn chục mét.
“…”
Nó khẳng định rất đau…
“Đi nhặt.”
“Ờ…”
Vương Vượng Vượng nhức đầu, ngay từ đầu anh đâu có thế…
Vì vậy cô hỏi: “…Anh sao thế?”
Chung Thanh Văn nói: “Tôi thấy em không vừa mắt.”
“…”
May mà cái vụ không vừa mắt này chẳng kéo dài bao lâu, Chung Thanh Văn liền khôi phục như thường.
Lúc mệt mỏi nghỉ ngơi, Vương Vượng Vượng nói: “Anh đánh giỏi quá…”
“So với học trưởng kia của em thì sao?”
“Anh ấy không bằng anh.” Cô nói, “Anh nhắc tới anh ấy làm gì…”
“Hừ.”
Lại nữa rồi…
Gần đây Chung Thanh Văn kỳ cục muốn chết.
Thường xuyên tỏ ra khó hiểu, không biết suy nghĩ gì, nếu hỏi anh, anh sẽ dùng một từ “Hừ” bí hiểm làm câu trả lời.
Chung Thanh Văn chuyển đề tài, hỏi: “Lần trước mang đồ về cho em, em thích không?”
“Thích lắm thích lắm!” Vương Vượng Vượng nói, “Cám ơn anh!”
Trước đó khi Chung Thanh Văn đi công tác từ Nhật Bản trở về, anh mang theo một vài th