Nhị Thủ Vương Phi

Nhị Thủ Vương Phi

Tác giả: Hạ Y

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322580

Bình chọn: 8.00/10/258 lượt.

giác Lưu Thuận Nghiêu con người này thật ra cũng không đáng chán ghét lắm!

Hai người trở lại bàn ăn, hạ nhân một lần nữa mang thức ăn đã được hâm nóng dọn lên.

Phu thê hai người không giống vừa rồi tranh cướp thức ăn, mà là chính mình lựa chọn những món ăn cho rằng ăn rất ngon, đưa đến trong bát đối phương.

Vừa ăn vừa lén nhìn biểu tình đối phương, phát hiện đối phương coi trọng chính mình, tâm tình vui vẻ sung sướng theo từ trong cơ thể của hai người thể hiện ra ngoài cuồn cuộn không ngừng khuếch tán, cuốn hút lấy đối phương, ý cười trên mặt mỗi người càng hiện lên ra rỏ.

Hạ nhân canh giữ ở ngoài cửa, ngạc nhiên người này nhìn người kia ngẩn ngơ, không thể hiểu được, chẳng phải Vương gia cùng Vương phi mới lúc nảy còn đang giận dỗi sao? Vừa rồi còn khắc khẩu nhau, sao giờ nhìn vào tựa giống như tình chàng ý thiếp nồng thắm thế?

Quả nhiên, không bình thường, Vương gia thực có uy lực quá cường đại rồi, mang Vương Phi là một người bình thường trở nên một người không bình thường…… Bọn hạ nhân kinh sợ đều thối lui từng bước, cách xa cửa một chút, sợ rằng đứng gần quá chính mình cũng sẽ bị Vương gia ảnh hưởng đến.

……………………………………..

Cuối cùng, Ta đem vụ án Lưu gia chiếm đoạt đất đại của dân chúng, tìm cớ chuyển giao cho quan viên khác xử lý.

Đối với Lưu gia, xem như ta không có bỏ đá xuống giếng mà là vươn tay đánh khẽ, việc này không hoàn toàn bởi vì nàng mà trọng yếu hơn là, ta nhận được thánh chỉ phải nhanh chóng lên đường đi đến đất phong.

Phụ Hoàng cho Ta một mảnh đất giàu có ở Giang Nam, lệnh cho ta trong vòng một tháng phải rời đi Kinh thành.

Tin tức vừa công bố, trong triều các quan đại thần hưng phấn từng bừng đốt pháo ăn mừng, ngay cả huynh đệ của Ứng Trị cũng có vài người vui mừng bao tửu lầu vui chơi suốt đêm ăn mừng.

“ Đi xem cho ta những người đó là ai?” Nghe nói tin tức này, ta lập tức phái người đi điều tra danh tánh.

Nàng nghe được tin vội chạy nhanh đến thư phòng: “Quên đi, chúng ta đã chuẩn bị đi rồi, đừng để ý đến bọn hắn, Ngài không nên truy cứu, không đáng Ngài phải để tâm đến, nếu như Ngài liền để ý đến chẳng phải nâng giá trị của bọn họ sao? ”

Nàng không thể không khuyên can, khuyên giải an ủi Ứng Trị chỉ vì còn vài ngày nữa là rời đi Kinh thành rồi không nên cứ thế mà gây thêm phiền phức.── Thời gian còn lại nên giành cho người thân, nên mới để Ứng Trị “Nén giận”

Vì phải chuẩn bị đi đến đất phong nên phu thê họ rất bận rộn, nhưng mặc kệ nhiều việc, Ứng Trị vẫn giành ra thời gian “Tra tấn” Nàng.

Thời gian dần dần đi qua, trong nháy mắt, đã gần đến ngày phải rời Kinh, nàng trở về Đổng gia một chuyến, lần này cáo biệt, song thân lưu luyến không muốn rời đi nàng.

Vào thời gian này! Trong triều truyền ra tin Thái tử bị phế chức đi lưu đài. Vụ việc lần này hoàn toàn không phải là do Ứng Trị gây ra.

Sau này mặc kệ ai làm Thái tử ai ngồi lên ghế rồng, thì Ứng Trị đã ở nơi xa, còn có đất phong, vô luận đại vị của Đổng gia trong tương lai hưng thịnh hay thất thế trong triều đình, vẫn cón có chỗ để dựa vào.

Đổng lão gia nói : “Tam gia tuy là người có bệnh, như Tam gia đối quốc gia và dân chúng là có lao tâm, lao lực rất nhiều, Tam gia xử lý mọi việc luôn thẳng thắng, gây ra đắc tội rất nhiều quan viên có địa vị cao trong triều đình, ngay cả huynh đệ cũng không loại trừ, danh tiếng chuyên gây phiên toái cho người không ngừng vang xa. Con thân phận là Vương phi cần phải trợ giúp nhiều cho Tam gia, nếu đến đất phong có cần tương trợ vì cứ nói với phụ thân.”

Phụ thân dạy bảo nàng, nàng phải giúp Ứng Trị mở rộng thế lực.

“Dạ! Nữ nhi hiểu.” Không cần phụ thân dặn dò, nàng cũng sẽ vì chính tương lai của mình mà tích cực cố gắng, bởi vì Ứng Trị, bởi vì chình nàng, nàng cần phải làm thế, cần phải trân trọng chính mình.

Nương nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến một chổ riêng nói chuyện: “Phi Hà à!…Con phải tự chăm sóc tốt chình mình, nhanh chóng sinh vài đứa nhỏ, như vậy địa vị mới có thể giữu vững được. Sẳn hôm nay, đại phu đến xem bệnh cho tẩu con vẫn chưa rời phủ, con cũng cho đại phu bắt mạch xem, thuận tiện kê vài đơn thuốc bổ, nói không chừng dùng xong con sẽ càng dễ dàng hoài thai.”

“Nương……” Nàng rất khó xử, muốn cự tuyệt lại sợ ý tốt của nương như lại sợ nương không được vui.

Trừ đối với Ứng Trị nàng có thể không câu nệ như đối với mọi người, mặc dù là người nhà của nàng, nàng vẫn bị lễ phép trói buộc, không thể ngôn hành cử chỉ tùy theo tâm nàng.

Sự thật nàng cùng người nhà trước giờ luôn rất thân thiết, vậy mà khi cùng người nhà ở chung, ngược lại sự tự do, tự tại so ra kém hơn cùng Ứng Trị ở chung một chỗ. Tại sao lại như vậy?

Nàng vẫn nghỉ không rõ, trong đầu nàng dần dần hiện ra bộ dáng một đám tiểu hài tử. ── Đứa nhỏ của nàng cùng Ứng Trị sẽ có bộ dạng tính tình như thế nào?

Nàng vô cùng chờ mong a`! Nghĩ nghĩ lại thấy cảnh tưởng trong miếu hiện nhanh trong đầu nàng….Con xin cầu nguyện phật trời đùng cho đứa nhỏ có tính tình giống Ứng Trị……

Bất quá cho dù giống, nàng cũng không sợ hãi nhiều, dù sao cũng có nàng bên cạnh đứa nhỏ, nàng có thể kịp thời sửa chửa bảo bối của nà


XtGem Forum catalog