
h Trí nhẹ nhàng đáp.– Hy vọng bác sĩ sẽ cứu được đứa con trong bụng chị ấy. – Rin biết sức mình không thể ngồi dậy mà đi tới phòng phẫu thuật, cô nằm im nhìn lên nóc nhà. – Minh Trí, chỉ còn một tháng nữa em phải đi rồi, em chỉ hy vọng làm được điều gì cho những thương thân yêu của em.– Đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ ngơi trước. – Minh Trí vuốt đôi má của Rin, lòng anh cũng rối rắm bất lực về chuyện của cô.– Nếu theo như lời Bảo Ngọc nói thì em và chị Thiên Kim vào sinh nhật lần thứ 22t sẽ phải chết. – Rin khẽ rơi nước mắt.– Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách. – Minh Trí dùng tay lau giọt nước mắt đi.– Em không sợ mìh phải chết, em chỉ không muốn xa anh, thương tiếc cho đứa trẻ trong bụng của Thiên Kim. – Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. – Minh Trí, hứa với em khi em đi rồi, anh hãy thay em chăm sóc cha mẹ, em trai Tuấn Hà và bé Rose.– Cô gái nhỏ, em sẽ không sao, anh nhất định tìm cách giải lời nguyền kia. – Minh Trí nắm chặt đôi bàn tay, anh nhất định tìm cách cứu Rin.Rin biết Minh Trí chỉ nói vậy để trấn an mình, dù anh là một người tài giỏi trong thương trường nhưng đây là một khái niệm khác, nó liên quan đến tâm linh mà Minh Trí tài ba cũng không thể thay đổi được. Có lẽ cô phải chấp nhận số phận, chỉ tiếc cho Thiên Kim và Trần Hậu họ vừa nhận ra được tình cảm dành cho nhau đã phải chia lìa.– Minh Trí, em rất hạnh phúc khi bên anh. Dù chúng ta một ngày sẽ chia lìa, em vẫn cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh và yêu anh. – Rin đưa đôi tay sờ lên đường nét trên gương mặt Minh Trí, cô muốn nhìn anh thật kĩ để khi cô đi vẫn sẽ giữ mãi hình ảnh anh trong tim.– Rin, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi, nhất định là mãi mãi. – Minh Trí nắm lấy bàn tay Rin.Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trịnh Đạt và vợ bước vào. Sau khi Thiên Kim đưa vào phòng phẫu thuật thì Minh Trí cho người báo tin và đón hai người bọn họ đến, dù gì thì họ vẫn là cha mẹ của 2 cô. Trịnh phu nhân lo lắng đi tới gần Rin đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt hoe đỏ.– Rin, con không sao chứ?– Mẹ, con không sao cả. – Rin cố gắng mỉm cười cho bà đừng lo lắng.– Mẹ nghe tài xế nói, Thiên Kim bị trúng đạn sao, vì sao trở nên như vậy? – Trịnh phu nhân hỏi.Rin đưa ánh máy hướng qua nhìn Trịnh Đạt, sau đó khẽ đáp:” Chị ấy, chị ấy… đến cứu con và bị bắn trúng. Hiện tại chị ấy đang làm phẫu thuật, mẹ hãy qua với chị ấy.”Trịnh phu nhân nghe vậy liền nói:” Mẹ qua xem chị con như thế nào, con nhớ nghĩ ngơi thật tốt.” – Nói rồi bà được người của Minh Trí dẫn qua nơi mà Trịnh Thiên Kim đang làm phẫu thuật.– Rin, con có chuyện muốn nói với ta sao? – Trịnh Đạt thấy Trịnh phu nhân vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn cô mà hỏi.– Đúng là không gì có thể qua mắt được cha.- Rin cố gắng ngồi tựa vào thành giường để nói.– Cha có biết Bảo Ngọc hay không, chính là kết quả của mối tình giữa cha và Trần phu nhân quá cố.– Ta cũng vừa mới biết sự có mặt của nó trên đời, nhưng… ta không có can đảm để nhận con gái. – Trịnh Đạt ngồi trên ghế trả lời, đôi mắt đau lòng.– Cha cũng không còn cơ hội nhận chị ấy nữa, chị ấy là hận chúng ta đến mức đã tự sát. – Rin khoé mắt cay cay mà nói, tuy không thân thiết nhưng tình cảm chị em huyết thống khiến cô không thể không đau lòng.– Con nói gì… Con bé, con bé đã tự sát…. – Trịnh Đạt kinh ngạc, không ngờ sự thù hận của Bảo Ngọc lại dẫn đến cái chết.Rin không còn thể nói nữa, chỉ còn biết ôm mặt mà khóc nức nở, cô không thể nào quên hình ảnh Bảo Ngọc trước mặt cô mà ngã xuống. Minh Trí đi tới, Rin vừa rút lượng máu khá nhiều, giờ lại quá xúc động sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô. Anh đến bên cạnh dỗ dành.– Đừng quá xúc động, mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ qua thôi. – Sau đó nhìn sang Trịnh Đạt đang ngồi thất thần:” Trịnh lão gia, tôi có việc cần nói với ông.”Sau khi Rin khóc thì thiếp ngủ đi trong mệt mỏi, lúc này Minh Trí ra hiệu chi Trịnh Đạt ra bên ngoài để nói chuyện.– Trịnh lão gia, chắc hẳn ông biết về lời nguyền của họ Trịnh. Hiện tại chỉ còn một tháng nữa hai cô ấy sẽ đến sinh nhật 22t, ông có thể khoanh tay đứng nhìn họ ra đi sao? – Minh Trí ngồi trên hàng ghế màu xanh, vẻ mặt lo lắng.– Tôi không đứng nhìn còn có thể làm được gì, Trịnh gia trước nay ai ai cũng sợ lời nguyền kia mà không dám sinh đứa con thứ hai hoặc có thì cũng đã bỏ đi từ khi chưa chào đời.– Nhu nhược, không hề bất ngờ khi Trịnh Kim sụp đổ trong tay ông. – Minh Trí lắc đầu bỏ đi.– Cậu cũng có thể làm được gì, lời nguyền đó chỉ có người có huyết thống của bà ta giải được, nhưng hiện tại có lẽ đã không còn ai. – Trịnh Đạt nói theo.Minh Trí bước tiếp đi không trả lời, không lẽ lại không còn cách nào có thể giải quyết sao, anh sẽ mất đi cô mãi mãi sao?************Thiên Kim phẫu thuật thành công, đứa bé trong bụng được giữ lại. Minh Trí quay về RoYal tiếp tục điều hành tập đoàn, RoYal vị một thời gian Trần Phó Quang điều hành đi xuống thì khi Minh Trí bước chân vào làm chủ tịch thì nhanh chóng vực lại, những chiến lược và hợp đồng do chính mưu lược của anh dành lấy mang lại RoYal ngày một phát triển toàn cầu.Rin một mực muốn quay về biệt thự hoa hồng trắng sống cùng ba mẹ và chị Thiên Kim, Minh T