
t lý do nào. So về vẻ bề ngoài thì Tuấn Kiệt ăn đứt tên khốn đó, gia cảnh thì Tuấn Kiệt cũng là thiếu gia nhà Phạm. Thật không nghĩ Mỹ Hòa vì sao bỏ anh mà ra đi.Tình yêu của anh và Mỹ Hòa kéo dài từ thời cả hai đang trên ghế nhà trường, đến nay có biết bao nhiêu kỉ niệm giữa hai người. Tuân Kiệt sau khi nhìn thấy Mỹ Hòa cùng người đàn ông khác ôm ấp trên xe thì khó chịu đến mức muốn nhảy xuống biển. Anh lái xe ra bờ biển mà hai người hay đến để tìm lại một chút gì đó ngọt ngào, đi đến mỏn đá cao anh nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, đứng trên mỏn đá cao ánh mắt hướng về phía trước. Mặc dù nhìn từ phía sau, nhưng anh nghĩ cô gái này hiện tại đang rất buồn. Anh không muốn nhiều chuyện của người khác, đang muốn quay bước bỏ đi thì liền thấy cô ta gieo mình xuống biển. Thật là thấy chết không thể không cứu, Tuấn Kiệt nhanh chóng nhảy theo mà đưa cô ta vào bệnh viện. Giờ đây quần áo ướt sũng ngồi đợi cô ta cấp cứu bên trong.Tuấn Kiệt sau khi đưa Rin vào trong cấp cứu cũng muốn bỏ đi nhưng người trong bệnh viện nói là cô ấy không có người thân nào để liên lạc, trên người không hề có một giấy tờ nào nên phải giữ Tuấn Kiệt ở lại.– Thật là một ngày xúi quẩy mà. – Tuấn Kiệt ngồi xuống ghế mà chửi rủa.Bên ngoài, một người đàn ông lớn tuổi nhanh chóng chạy vào bệnh viện, dáng vẻ hớt hải nhanh chóng chạy tới phía Tuấn Kiệt đang ngồi.– Thiếu… gia… cậu bị làm sao mà phải đến bệnh viện.– Tôi nói ông mang quần áo đến đây cho tôi thay, tôi có nói mình bị thương sao. -Tuấn Kiệt đứng lên, lấy túi quần áo trên tay người đàn ông lớn tuổi.– Vâng, xin lỗi thiếu gia.Tuấn Kiệt không nói gì, đi vào nhà vệ sinh thay đổi quần áo khô. Khi ra ngoài vẫn nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó liền đi tới.– Sao không về đi, còn đứng đây.– Dạ, tôi đợi thiếu gia ra chào cậu một tiếng.– Được rồi, cảm ơn ông trời tối còn vất vả mang đồ ra cho tôi, bây giờ thì về nghĩ ngơi được rồi.– Thiếu gia không cùng về sao?– Có người bạn đang cấp cứu, tôi ở lại xem có làm sao không.– Là người bạn nào, người thân của người ấy đâu lại để thiếu gia trực tiếp ở lại.– Tôi đi đâu làm gì phải báo cáo cho ong biết sao, mau cút về ngay. – Tuấn Kiệt tức giận quát.Người đàn ông thấy Tuấn Kiệt tức giận thì nhanh chóng sợ hãi mà đi về.Tuấn Kiệt tiếp tục ngồi trên chiếc ghế kia mà nhàm chán, cho đến khi cửa phòng cấp cứu mớ ra, một vị bác sĩ lớn tuổi đi ra với nét mặt căng thẳng.– Anh là người nhà của cô gái vừa rồi. – Nhìn Tuấn Kiết hỏi.– Cứ cho là vậy đi, cô ta có làm sao không? – Tuấn Kiệt nhàm chán hỏi.– Cô ấy bị đập đầu vào vật cứng khá mạnh, cộng thêm có dấu hiệu của những lần trước đây đầu của cô ta cũng tổn thương không nhẹ. Cô ấy từng bị thương vùng đầu chưa?– Làm sao tôi biết được. – Tuấn Kiệt nghe như không nghe mà đáp. – Tóm lại là có bị làm sao không?– Rất may là đứa bé trong bụng không bị tổn thương, nhưng phải cẩn thận hơn. Có thể khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn nhớ được nữa. – Bác sĩ chuẩn đoán/– Cái gì, có thai, mất trí nhớ. – Tuấn Kiệt bất ngờ.– Anh không phải chồng cô ta sao, ngay cả việc vợ mình có thai lại bất ngờ. – Nhìn Tuấn Kiệt có vẻ ăn chơi liền lác đầu. – Không bất ngờ khi cô ta vào viện trong tình trạng như vậy, rất may là giữ lại được cả hai mẹ con không thì cậu có mà ân hận suốt đời. – Bác sĩ già nói xong liền bỏ đi.– Ngườitu ân vui lòng đi đóng tiền cho bệnh nhân, sau đó theo điều dưỡng đưa bệnh nhân đến nhận phòng. – Một vị y tá phía sau noi với Tuấn Kiệt.Tuấn Kiệt chỉ biết nghe theo lời mà làm theo, không biết giải quyết chuyện cô gái này thế nào. Trong lòng suy nghĩ, hoặc là mặc kệ cô ta mà bỏ đi. Khi theo một điều dưỡng đưa Rin vào phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, nét mặt hiền lành đáng yêu. Tuấn Kiệt lại không nỡ bỏ cô lại nơi này, cô ta đã không còn nhớ được người thân thì làm sao có thể tìm đường về nhà. Anh ngồi bên cạnh Rin mà suy nghĩ, quyết định ở lại cho đến khi Rin tỉnh lại sẽ nói rõ mọi việc và tìm cách giải quyết.Đến hôm sau thì Rin tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang nhồi dưới ghế ngủ ngon. Đầu cô nhức nhối không thể nhớ được việc gì, Rin đưa tay khẽ gọi người đàn ông kia.– Anh… anh gi ơi– Cô tỉnh rồi sao, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra. – Tuấn Kiệt nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.Sau khi bác sĩ kiểm tra, Rin đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần tịnh dưỡng thêm, bồi bổ thêm cho cơ thể bổ sung dinh dưỡng cho cả mẹ và con. Đợi khi bác sĩ đi hết, Rin nhìn Tuấn Kiệt khẽ hỏi: ” Anh là chồng tôi sao?”.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 86 Chương 86: Ngọc NhiTuấn Kiệt hết sức bất ngờ trước câu hỏi của cô gái nằm trước mặt. Sau một hồi chấn tỉnh, ánh mắt anh nhìn Rin không biết phải trả lời vì sao lại mang cô từ cõi chết trở về. Nói ra sự thật có lẽ đau lòng lắm đây, một phụ nữ mang thai một đứa trẻ vì sao lại đi tự tử khỏi nghĩ cũng biết bị người chồng phụ tình. Tuấn Kiệt vò đầu bức tóc không biết nên trả lời thế nào.– Không phải sao? – Rin nhìn thấy Tuấn Kiệt bối rối liền hỏi tiếp. – Vậy anh có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại nằm ở đây?– À, là cô… là cô. – Tuấn Kiệt không biết phải đáp thế n