Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326605

Bình chọn: 8.5.00/10/660 lượt.

óng lại. Cô nhìn vào bên trong, người đàn ông đang nằm bất động trên giường bệnh kia, người đàn ông kia tưởng chừng đã thuộc về cô từ thuởu nào, nay lại vô cùng xa xôi vô cùng khó chạm tới. Rose cứ thế đứng im, ánh mắt của cô khẽ rơi nước mắt. Rose tự mình lấy đôi tay lau đi dòng lệ kia, quay đầu bỏ đi.Chiéc xe hơi màu trắng dừng trước biệt thự họ Phạm.– Rose, không phải đến thăm Tuấn Khôi sao, vì sao lại nhanh chóng quay về như vậy. – Ken nhìn Rose về liền hỏi.– Ba, con muốn sang Mỹ định cư. – Rose ngồi sát lại Ken, tựa vào vài cha mình.Ken bất ngờ trước yêu cầu của con gái cưng, không phải những năm du học đều đòi về vì nhớ quê nhà sao. Hôm nay lại nói muốn sang ấy ở luôn.– Có chuyện gì, nói cha ba biết. – Ken ân cần hỏi.– Ngày trước con học bên ấy, luôn luôn nhớ đến Vn thì nơi này còn có những thứ con lưu luyến. Hiện tại con cảm thấy quá khó thở, con không thể nào thờ được ba à. – Rose khẽ rơi nước nước, thấm ướt đôi vai người cha luôn yêu thương cô.– Rose, con cũng biết ta chỉ có mình con là người thân duy nhất. Ta làm sao để con đi xa ta được. – Ken vỗ về đôi vai đang rung lên của Rose. – Nếu con cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi, hãy dành thời gian đi du lịch, đến những nơi mà con thích. Con phải nhớ, dù có chuyện gì thì luôn có ba ở bên cạnh con.– Ba ơi, huhu, con… xin lỗi vì đã quá ích kỉ. Con hứa khi bình tĩnh lại sẽ nhanh chóng quay về cùng ba. – Rose khóc lớn hơn, trong lòng quá cô độc.****************Thiên Bảo mệt mỏi sau khi hoàn thành xong cảnh phim, anh một mình lái chiếc ducati một mình lao đi trong gió. Chiếc xe dừng lại ở chung cư cao cấp, nơi mà anh để Anh Thư ở lại. Từ ngày đưa cô gái này về đây, hình như ngày nào anh cũng có thói quen quay về lại căn nhà này mặc dù trước đây toàn bỏ trống.Thiên Bảo đứng trước cửa nhà, nhìn cánh cửa không hề khóa lại mà còn mở toanh ra. Trong lòng chợt lo lắng khôn nguôi, Thiên Bảo nhanh chóng bước vào đưa mắt tìm kiếm.– Không phải anh nói hôm nay không đến sao? – Anh Thư ngồi trên bàn ăn, vừa nuốt cọng mì vừa nói.– Cô ở trong nhà, vì sao không đóng cửa lại. – Thiên Bảo hỏi.– Anh cũng biết tôi sợ nhất là cảm giác bị nhốt lại mà. Tôi cũng không thể theo anh mãi được nên đành nghĩ ra cách này. Mở cửa rộng ra ngoài sẽ không còn cảm giác đó nữa. – Anh Thư tiếp tục ăn…– Cô đang ăn cái gì đó. – Thiên Bảo nhìn bộ dạng ngon miệng của Anh Thư liền hỏi, anh vừa quay xong cũng đang rất đói.– Là mì gói. – Anh Thư đáp.– Ngon không?– Anh chưa từng ăn sao? – Tròn mắt ngạc nhiên.– Chưa. Tôi hỏi ngon không?– Rất ngon. – Anh Thư chén cạn bát mì sau đó lấy khăn giấy lau miệng.– Thứ này mua ờ đâu? – Thiên Bảo đi tới nhìn mì gòi liền hỏi.– Haha, không ngờ Thiên Bảo nhà ta lại không biết mì gói mua ở đâu. Tin này mà lan truyền ra ngoài thiên hạ sẽ cười vỡ bụng. – Anh Thư cười lớn. – Tôi vẫn còn ở đây, anh cứ tự tiện dùng. – Nói xong bỏ ra phòng khách.– Này, không phải là cô sẽ nấu cho tôi sao? – Thiên Bảo ngập ngừng.– Tôi quên mất, ngay cả mì gói còn không biết mua ở nơi nào. Làm sao biết cách nấu mì nhỉ, chỉ là…– Thế nào? – Thiên Bảo khó chịu nói.– Nấu mì phải qua nhiều công đoạn phức tạp, nếu anh muốn tôi nấu cho anh thìanh phải trừ nợ cho tôi. – Anh Thư nham hiểm nói.– Cô quả thật là rất gian xảo. – Thiên Bảo biết cô gái này đang muốn giở trò liền nói. – Được thôi, tôi không ăn nữa là được. – Thiên Bảo nói xong liền quay đầu bỏ đi.Anh Thư nhoẻn miệng cười liền nói:” Ái da, tôi lại cảm thấy đói bụng. Có lẽ vì mì quá ngon nên nhìn vào là lại thèm. Phải làm một gói nữa thôi.”Thiên Bảo không quan tâm, không tin cái thì vàng vàng kia lại ngon đến mức không cưỡng lại được. Thiên Bảo nằm trong phòng mình, mùi hương của tô mì mà Anh Thư đang nấu bay phảng phất khắp căn nhà. Thiên Bảo bụng đang đói, nghe mùi hương thì lại cồn cào ruột gan. Nằm không yên, anh đứng lên bước ra phòng bếp.– Này, cô nấu cho tôi một phần, tôi trừ số nợ lần trước chúng ta đi ăn. – Thiên Bảo đứng trước mặt Anh Thư mà nói.Anh Thư cười hài lòng, sau đó quay sang nói:” Mì Anh Thư này nấu, chắc chắn là phải có giá trị như vậy, haha.”Thiên Bảo dùng xong tô mì mà Anh Thư nấu cảm thấy vô cùng hài lòng, không ngờ món ăn ngon thế này lại chưa bao giờ được ăn, bỏ ra một ít tiền để thưởng thức món ngon cũng đáng.– Khi nào anh muốn ăn, cứ nói cho tôi biết nhé. – Anh Thư ngồi nhìn Thiên Bảo ăn thì trong lòng vô cùng vui vẻ mà nói, không hề có ý gì.– Xem ra cô đã có cách thoát khỏi tôi rồi nhỉ. – Thiên Bảo buông đũa đáp.Anh Thư không đáp, bỏ đi về phía phòng khách. Sau đó suy nghĩ quay lại đáp:” Tôi chừa từng nghĩ mình muốn thoát khỏi anh.”Thiên Bảo ngước mắt nhìn về phía bóng lưng của Anh Thư, cô ấy nói vậy là ýnghĩa gì. Thiên Bảo không hỏi để mặc cô bước đi, nhớ đến chuyện vửa nói tại phim trường với quản lý Trương, anh liền nói theo.– Tôi đã tìm quản lý cho cô, sắp tới bái hát mới của cô sẽ được tung ra thị trường. Tôi đầu tư là không muốn lỗ vốn, cô hiểu ý tôi đúng không ca sĩ Anh Thư.– Ca hát chính là niềm đam mê của tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng. – Anh Thư không quay đầu lại, tiếp tục đi tới phía trước, ánh