Old school Swatch Watches
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326463

Bình chọn: 7.00/10/646 lượt.

hông hề có một chút lo sợ. – Tố Uyên tắt đi nụ cười đi tới phía Tuấn Khôi mở bịt miệng của anh ra. – Cho các người nói chuyện với nhau lần cuối.– Baba, người quen với người phụ nữ này sao? – Tuấn Khôi nghe cuộc nói chuyện giữa Tố Uyên và Minh Trí liền lo lắng, lần trước chính bà ta nói Tố Tố là con gái của Minh Trí.– Có một chút quen biết. – Minh Trí gật gù.– Sao lại nói là một chút quen biết, ít ra tôi với anh đã từng trải qua gia đoạn yêu đương. – Tố Uyên đáp.– Quả thật không thể phủ nhận chuyện này, nhưng hôm nay gặp lại người quen cũ trong tình cảnh này có hơi gượng ép. – Minh Trí lắc đầu nói.– Vì sao tôi yêu cầu cả cô ta, anh lại không mang theo. Quả thật đáng ganh tỵ nhỉ, muốn bảo vệ cô ta đến thế sao?– Cô muốn gì ở gia đình chúng tôi. – Minh Trí đi thằng vào vấn đề.– Haha, tất nhiên là mạng sống. – Tố Uyên đáp.– Thù hận của bà ta và gia đình ta là gì, vì sao lại hận đến mức ấy vậy baba. – Tuấn Khôi kinh ngạc.– Nhóc con, muốn biết lắm sao? – Tố Uyên nhoẻn miệng cười, nhìn sang Minh Trí đang nhíu mày nhìn cô.Tố Uyên nói tiếp:” Chỉ vì mẹ của mày mà tao mất hết tất cả, tình yêu và danh vọng phía trước mắt như trong tầm tay đã vì mẹ của mày mà tao mất luôn cả tự do.”– Cô bị bắt vì cô đả giết người, cô là người phụ nữ quá nhiêm hiểm và độc ác luôn tìm cách hãm hại Rin, ra tay giết mẹ của Rose. Cô chỉ nhận lấy hình phạt của những việc cô đã làm.– Chính bà ta đã giết mẹ Rose sao? – Tuấn Khôi kinh ngạc.– Đúng vậy, và giờ thì tao sẽ giết cả gia đình nhà mày. – Tố Uyên dí súng vào đầu Tuấn Khôi.– Tôi không sợ chết, càng không sợ con người ghê tởm như bà. – Tuấn Khôi không hề sợ hãi.Tố Uyên tức giận với cái nét mặt bất cần của Tuấn Khôi, nó thật là sự kết hợp giữa hai con người kia. Nhưng cô càng muốn chơi đùa với bọn họ, nắm giữ mạng sống của bọn họ cảm thấy trong lòng thật thú vị.– Không vội, ít ra cũng phải để gia đình đoàn tụ mà cùng nhau đi về thế giới bên kia nhỉ. – Tố Uyên cười lớn.Minh Trí trong lòng bất an, cô ta nói vậy không lẽ lại đang lên kế hoạch hãm hại Rin. Trần Hậu đã cho người bảo vệ Rin, nhưng không có điều gì là không thê xảy raq đối với người phụ nữ đày mưu tính này.Bên ngoài, Trần Hậu ngồi trên xe thì quan sát xung quanh. Nhìn xung quanh đã thấy người cùa Thiên Bảo bao vậy căn nhà. Thiên Bảo đang chuẩn bị xong mọi thứ chuẩn bị tiến vào bên trong.Thiên Bảo tự mình tiến về phía ngôi nhà kia, tay cầm súng ngắn chắc chắn hướng về phía nguy hiểm. Tên cận vệ nhìn thấy Thiên Bảo đi tới thì nhận ra đây chính là diễn viên thần tượng của mình, không hiểu vì sao anh ta lại đến nơi này thì không hề phòng ngự mà lạ lẫm nhìn.Thiên Bảo nhìn về phía bọn chúng, vươn súng về phía bọn họ.– Này, là diễn viên nỗi tiếng đóng trong bộ phim đang chiếu trên tivi đúng không nhỉ. – Một tên nói lớn.– Đúng rồi, cậu ta đang quay ở gần đây sao. Nhìn cậu ta cầm súng thật chuyên nghiệp. – Một người nữa nói.– Con gái tôi rất thần tượng cậu ta, một chút nữa quay xong tôi sẽ xin chữ kí giúp con bé. – Tên còn lại cũng reo lên.Thiên Bảo đi đến gần bọn chúng, trong khi bọn chúng không một chút nghi ngờ. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với đàn em của Thiên Bảo, vì sao Thiên Bảo cầm súng đến gần mà bọn chúng tỏ ra hào hứng mà không hề phòng vệ như vậy. Thiên Bảo dừng lại, quay lại về phía sau vẫy tay cho đàn em của mình đi tới. Bọn canh gác vẫn nghĩ họ đang đóng phim nên hào hứng đứng xem không nghĩ rằng chính mình là mục tiêu.Đàn em Thiên Bào đi tới càng đông hơn. Thiên Bảo lùi về phía sau một bước, để đàn em mình bước lên trên. Hô to: “ Tiêu diệt”Bọn đàn em nhanh chân đi tới, Không cần dùng súng, xuất vài chiêu thức đã hạ gục ba tên canh gác vì bọn chúng không hề chuẩn bị. Thiên Bảo nhoèn miệng cười, đi tới phía người đàn ông vừa ngỏ ý xin chữ kí. Anh cúi người xuống, cầm tờ giấy mà người đó vừa chuẩn bị để xin chữ kí anh, kí vào đó mà nói: “ Con gái anh tên gì?”Người kia trố mắt lên nhìn, không ngờ Thiên Bảo lại hỏi như vậy mà lắp bắp trả lời:” Hồng Ngọc.”Thiên Bảo kí vào tờ giấy ghi thêm vài dòng:” Tặng Hồng Ngọc.” Sau đó nhét vào túi áo của người đàn ông đang nằm đau đớn phía dưới chân.– Món quà dành cho người hâm mộ.Ba người canh gác bị tiêu diệt êm đẹp. Thiên Bảo tiếp tục đi vào phía bên trong.Trần Hậu đứng phía xa nhìn thấy mọi việc, lắc đầu chịu thua cách làm việc của con trai. Thiên Bảo đã dọn dẹp sẵn, anh theo phía sau bước vào căn nhà.Thiên Bảo tiếp tục đi vào phía trong thì động căn phòng của bọn đàn em của Tố Uyên đang ngồi, trong đó Tố Tố cũng có mặt có vẻ như cô ta không hề bị trói, không lẽ người anh cần cứu là cô gái này sao. Thiên Bảo nhớ tới Rose vì cô gái này mà bỏ đi gặp nạn liền tức giận, nhưng đây lại là nhiệm vụ không thể bỏ ngang. Thiên Bảo nép một bên căn phòng nghe ngóng.Tố Tố đứng lên muốn bỏ ra ngoài thì bọn đàn em ngăn cản lại.– Tiểu thư, cô muốn đi đâu.– Tôi cần gặp mẹ tôi. – Tố Tố tức giận nói.– Mẹ cô đã nói, không cho phép cô ra ngoài nếu không có lệnh.Thiên Bảo nghe cuộc đối thoại, xác định Tố Tố là người của bọn chúng. Người đừng đầu lại là mẹ cô ta sao? Xem ra người phụ nữ này không hề đơn giản.Thiên