
được mặc dù cô phản kháng cũng chỉ biết chịu thua.Thiên Bão lái xe đưa Anh Thư đến một nơi vắng vẻ, hai bên là những hàng cây dài lâu lâu mới nhìn thấy nhà. Ánh đèn trải dài trên con đường, một chút chíu vào gương mặt hai người. Lần này cô nhìn thấy rõ gương mặt anh hơn, Anh Thư nhìn thấy vệt máu ở bờ môi chưa kịp khô liền khẽ quan tâm.– Anh bị thương sao?– Không.– Miệng anh vẫn còn vệt máu.– Không quan trọng.Anh Thư muốn xem chính xác vết thương kia có quá sâu hay không nên đưa bàn tay lên vết thương kia. Thiên Bảo quay lại thì bàn tay đã chạm vào miệng vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt Anh Thư.– Tôi nhớ em.Anh Thư không đáp, ánh mắt nhìn Thiên Bảo như muốn bù đắp những thời gian tránh mắt, cô cũng rất nhớ anh, quả thật rất nhờ nhưng làm sao có thể nói ra, chỉ sợ một lần nữa bị anh rủ bỏ.– Anh tìm tôi để nói điều đó sao? – Anh Thư vẫn nhìn sâu vào mắt Thiên Bảo.– Tôi còn muốn làm một việc.– Việc gì? – Anh Thư tò mò.Thiên Bảo dùng tay ôm Anh Thư về phía mình, đặt bờ môi mình vào bờ môi cô.Anh Thư khẽ giật mình, nhưng rồi khẽ nhắm mắt lại đón nhận, hai dòng lệ tuông rơi….Nụ hôn nhẹ nhàng, có vị đắng của tình yêu, vị mặn của nước mắt và máu.Anh Thư khẽ ước, giá như thời gian dừng lại nơi này. Nơi mà anh và cô không còn điều gì phải che giấu nỗiĐọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 26 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 27: Tuấn Khôi, chúng ta hẹn hò đi.– Vì sao anh lại làm như vậy? – Anh Thư ngồi trên xe Thiên Bảo mà hỏi, ánh mắt buồn lặng hướng về phía trước.Thiên Bảo im lặng không đáp, bên ngoài sương mú che phủ cả đoạn đường dài vắng lặng. Tâm trạng anh lại cảm thấy có chút vị ngọt nơi bờ môi kia, Thiên Bảo không cầm lòng mà hôn Anh Thư, hiện tại lại không biết vì sao mình lại hành đồng với cô như vậy. Lí trí anh luôn xác định người anh yêu là Rose, nhưng trái tim lại loạn nhịp trước Anh Thư.– Anh thật lạ, tôi đã chạy trốn khỏi tầm mắt của anh, chạy trốn trong vết thương lòng không dứt. Anh lại đến tìm tôi, bắt ép tôi phải đi theo anh, và bỗng dưng lại hôn tôi… hiện tại trong lòng anh đang nghĩ gì tôi cũng không thề đoán được. Nhưng có lẽ là anh vẫn không yêu tôi, chúng ta từ nay không nên gặp mặt nữa, hy vọng anh đừng cư xữ như hôm nay nữa. – Anh Thư nói xong, không đợi Thiên Bảo đáp liền mở cửa xe muốn đi xuống.– Tôi đưa em về. – Thiên Bảo nắm lấy bàn tay Anh Thư kéo lại.– Không cần đâu, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. – Anh Thư quay mặt lại lắc đầu.– Em ghét tôi sao?– Không, tôi chưa bao giờ ghét anh mà ngược lại là tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ về anh. Nhưng… bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ ngừng lại mọi thứ, không yêu anh nữa, không nhớ đến anh nữa. Thiên Bảo, nếu anh đã không thể yêu tôi, xin anh đừng khiến tôi yêu anh hơn nữa. – Anh Thư kéo tay mình ra khỏi tay Thiên Bảo mà nói.Thiên Bảo không biết đáp lời Anh Thư thế nào để khiến cô bớt đau thương, chỉ biết lẳng lặng ngồi nhìn cô bước xuống xe. Bóng dáng Anh Thư cô đơn đi trong sương mù, đèn đường chiếu chiếc bóng kia xuống mặt đất càng hiển thị được sự cô đơn trong trái tim cô. Cô cứ thế mà đi về phía trước, nước mắt tự lúc nào đã tuông rơi trên gương mặt đáng yêu kia. Anh là người cô đặt vào trong trái tim, nhưng chính anh lại khiến cô bị tổn thương như vậy.Thiên Bảo ngồi bên trong xe, nhìn theo Anh Thư đang bước đi trên đường mà lòng nặng trĩu. Là anh nhớ cô, là anh muốn hôn vào bờ môi kia nhưng anh lại không dám nhìn nhận rằng anh đã yêu cô.– Alo!– Cậu đến đường xxx đón Anh Thư đi, cô ấy có lẽ đang rất cần cậu. – Thiên Bảo nói xong liền cúp máy, có lẽ Hoàng Quân mới có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, còn anh trái tim này vì người khác mà không thể yêu cô.Thiên Bảo nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đón Anh Thư đi thì mới an tâm lái xe đi.Tại bệnh viện, mùi nước khử trùng nồng nạc, tiếng quạt máy trên tường quay đều trong không gian yên tĩnh. Cô gái nằm đó trong mê man, đã nhiều ngày trôi qua không thấy có dấu hiệu cô gái này sẽ tỉnh lại.– Bác sĩ, trưởng khoa cho gọi anh lên phòng. – Một y tá đi vào bên trong phòng của cô gái mà nói.– Cảm ơn, tôi sẽ đến ngay. – Minh Tuấn đáp, sau đó nhìn cô gái nằm trên giường bệnh một lần nữa rồi đứng lên đi về phía cửa.Minh Tuấn sang Anh được một thời gian chăm sóc cho Mai Ly bệnh nặng thì được một người bạn là bác sĩ gọi điện sang vì Tuyết Nhi bị tai nạn giao thông được những người qua đường đưa vào bệnh viện của anh. Minh Tuấn sắp xếp người thay anh chăm sóc Mai Ly nhanh chóng bay về lại , anh mới biết rằng sau khi anh đi mẹ anh đã bắt Tuyết Nhi rời đi thì vô cùng tức giận, nhưng việc quan trọng là cô gái ấy may mắn đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng thời gian tỉnh lại thì rất khó đoán được.Minh Tuấn vừa rời khỏi phòng bệnh thì Rose chợt từ từ mở đôi mắt mình ra, cô bị ánh sáng đột ngột đi vào liền nheo đôi mắt lại, hình ảnh bên ngoài nhoè dần chuyển sang rõ ràng hơn. Cô nhớ mình bị một chiếc xe đâm vào và sau đó thì không còn biết gì cả. Hiện tại, cô đang nằm trong bệnh viện, đầu vẫn còn đau nhức. Rose chợt nhớ đến cuộc thi, rồi bản vẽ của cô, cô vẫn còn man